"Hạ Dư, có người trên giường anh à?"
Người vào thế mà lại là Hạ Lí.
Hạ Lí cũng vừa hay đi vào phòng bệnh, khi nãy nó có đi mua trái cây bên ngoài cùng với mẹ của nó, kết quả là mẹ nó lại phải nghe điện thoại làm ăn gấp, nhất thời chưa tới được, đành để Hạ Lí mang trái cây vào phòng bệnh trước.
Vì thế nên mới có tình cảnh bây giờ.
Tuy rằng Hạ Lí còn rất nhỏ, nhưng vì Lữ Chi Thư yêu chiều nó yêu chiều muốn chết, từ nhỏ đã chẳng có áp lực gì, nên đã làm rất nhiều chuyện không đứng đắn.
Hơn nữa ngày thường toàn qua lại với mấy tên ăn chơi trác táng ở Yên Châu, vì thế nó không giống như anh trai nó tới mười chín tuổi mới lên giường với người ta, nó rất nhạy cảm với mấy thứ thế này.
Tuy rằng nó không thấy rõ người anh trai nó giấu đi là ai, nhưng nó chắc chắn trước khi mình vào cửa, anh nó đang làm bậy với người ta trên giường.
Quá tuyệt! Chuyện này mẹ nó chính là chuyện lớn đấy!
Hạ Lí vô cùng vui mừng.
Nói thật, làm anh em của người như Hạ Dư, cảm giác thật ra cũng chẳng thoải mái gì.
Người khác không tỏ vẻ ra mặt không nói ra thôi, chứ nhất định phải so sánh họ với nhau rồi.
Mà từ diện mạo tới năng lực rồi nhân phẩm của Hạ Lí, đều thua xa so với vị anh cả mẫu mực này, trong lòng nó có thể thoải mái chắc?
Chuyện ấy chắc chắn không thể rồi.
Nhưng ai biết được thế mà hôm nay nó có thể bắt gặp anh nó chơi phòng bệnh play với người khác cơ chứ!
Tuyệt vời luôn! Hạ Dư anh cũng có ngày hôm nay! —— Nó bắt đầu suy đoán, xem đây là vị y tá xinh đẹp nào quyến rũ anh nó rồi nhỉ? Chẳng lẽ là nữ bác sĩ xinh đẹp lạnh lùng khiến anh nó không kìm lòng nổi ư?
Hạ Lí* sắp thành cá vượt Long Môn luôn rồi, ánh sáng trong mắt sáng ngời, nghiêng đầu muốn nhìn vào bên trong.
(*Hạ Lí – 贺鲤 có Lí – 鲤 nghĩa là cá chép.)
Chuyện này mẹ nó cũng hot quá đi ấy chứ!
Nó chỉ hận không thể bắc loa thông báo cho cả thế giới này biết, để mọi người mau chóng tới xem, xem anh của nó còn phóng túng hơn cả nó nữa, anh nó nhất định đang làm chuyện xấu, cứ khăng khăng phải ngủ với một vị bác sĩ xinh đẹp trong bệnh viện mới chịu cơ! Đúng! Nhất định là nó đoán không sai!
Hôm nay chính là ngày khiến Hạ Dư thân bại danh liệt! Loa của nó đâu rồi? Nó sắp xoay người nhảy múa hát ca tới nơi luôn rồi nè!
Đáng tiếc, Hạ Dư không cho nó cơ hội này.
Hạ Dư chỉnh lại quần áo một chút, tự mình đi từ sau rèm ra.
Cậu từ tốn rút thẳng kim truyền ra, lúc ra ngoài còn chẳng chút để ý xoa xoa mu bàn tay xanh tím của mình.
Nâng mắt lên: "Đúng.
Trên giường tao có người."
"Hay đấy, hay đấy chứ, hóa ra ngày thường anh tỏ vẻ chín chắn nghiêm túc thế thôi, ai mà ngờ anh thế mà lại——"
"Chuyện này thì liên quan gì tới mày."
"?" Nụ cười của Hạ Lí cứng lại.
Hạ Dư: "Tao cũng muốn hỏi mày chút đấy, mày không gõ cửa đã vào làm gì, đưa bao à?"
"..."
Hạ Lí lập tức choáng váng cả người.
Nó chưa từng thấy gương mặt này của anh nó bao giờ.
Anh nó luôn dịu hiền lịch sự, thậm chí có thể nói là nhẫn nhục chịu đựng nữa.
Những người trong nhà họ có nói gì, Hạ Dư cũng hiếm khi đáp lại một chữ.
Nhưng giờ phút này lại cứ như Hạ Lí đã bất cẩn lỡ bước vào cấm địa âm u, nó kiêu căng cho rằng bản thân có thể lấy được báu vật ác long cất giữ, bước ra ngoài tựa như anh hùng khiến người khác phải dụi mắt ngước nhìn.
Nhưng nó còn chưa kịp trông thấy báu vật, trong khe hở của hang động âm u lạnh lẽo, đã vụt hiện con mắt của cự long với lớp vảy sắc nhọn.
Tròng mắt cự long kia như lớp kính lưu li, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nó sau khe đá, phản chiếu cả người nó.
Hơi thở phả ra, trong nháy mắt thấm vào đã khiến máu cả người nó lạnh băng.
Trái tim Hạ Lí cũng tê rần lên...!
Đây, đây vẫn là anh hai thấu tình đạt lí của nó à?
Hạ Dư chỉnh quần áo xong, bước lên trước, bóp chặt lấy gương mặt sợ tới mức tái nhợt của Hạ Lí.
Gập ngón tay lại, cọ nhẹ lên gương mặt nó từng phân một.
"Hạ Lí, nếu mày đã xông vào đây rồi, xuất phát từ chút tình nghĩa anh em, tao cũng nhắc nhở mày.
Chuyện xảy ra ở đây hôm nay, tốt nhất mày đừng có kể cho ai khác biết."
"Đương nhiên, nếu gan mày đủ lớn, mày cũng có thể thử xem—— Xem cái giá phải trả, rốt cuộc mày có gánh nổi hay không."
"...! Cái, cái giá phải trả gì chứ..." Hai đùi Hạ Lí run rẩy, nhưng vẫn miễn cưỡng ép ra chút dũng khí, cho dù giọng nó đã bắt đầu cao vút run rẩy, "Tôi, tôi nói cho anh biết nhé Hạ Dư, anh dám uy hiếp tôi như thế, nếu mẹ mà biết——"
"Đi nói đi." Hạ Dư nhướng mày, cắt ngang nó, "Đi mách mẹ mày xem nào, đi đi."
"Anh——! Anh không thể...!Anh sẽ không..."
"Tao không thể?"
Hạ Dư cười khẽ bảo, nhìn chằm chằm vào mắt nó.
"Mày có biết lúc mày năm tuổi vì sao đang đạp xe mà lại bị kẹt một chân vào bánh xe không?"
"Mày có biết ngày mà mày khai giảng, vì sao lại mất chỗ sách giáo khoa mới mua, giải thích thế nào cũng chẳng có ai nghe chứ?"
"Lần đâu tiên mày giấu cha mẹ đi làm bậy, thuê phòng ở club Kim Dương Yên Châu, lúc về mày lừa họ là mày qua đêm ở nhà bạn.
Mày tưởng chuyện này không ai biết chứ gì?"
Sắc mặt Hạ Lí thay đổi mạnh.
"Sao anh——"
"Trong tay tao còn có video ghi hình này.
Nhưng mà thứ đó kinh tởm quá, tao không muốn xem lần hai."
Hạ Lí lảo đảo dựa lên ván cửa, ướt sũng mồ hôi như thể mới vớt ra khỏi nước.
Môi nó run run, như thể lần đầu tiên thấy rõ sau gương mặt người của Hạ Dư ẩn chứa bộ mặt như sói như hổ thế nào, tới cả nói mà nó cũng sắp nói không thành câu: "Anh...!Anh..."
"Vậy nên bây giờ, Hạ Lí, mày nghe rõ cho tao."
Giọng Hạ Dư rất nhẹ, hạ thấp bên tai Hạ Lí, rồi lại nặng nề tới mức khiến Hạ Lí ngay cả đứng cũng đứng không vững.
"Chỉ cần mày dám nói cho bất cứ ai biết, dù chỉ nói một chữ thôi." Hạ Dư bỗng dưng áp sát, âm trầm nói, "Nửa đời sau của mày, đừng mong được sống yên ổn dù chỉ nửa phút.
Không tin, mày có thể thử mà xem."
Nói rồi buông lỏng cánh tay đang ấn chặt Hạ Lí ra, Hạ Lí lập tức trượt chân ngã xuống đất, táo, quýt, nho tươi ngon trong rổ hoa quả rơi đầy đất...!
Hạ Dư liếc nó từ cao xuống.
Ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.
"Cút đi cho tao."
Sau khi Hạ Lí đi rồi, Hạ Dư lại vén rèm quay về.
Đôi mắt thiếu niên đối diện với đôi mắt người đàn ông.
Tạ Thanh Trình khoanh tay, đứng dựa bên giường bệnh, âm trầm nhìn cậu.
Nhìn vẻ mặt của anh, đương nhiên là anh đã nghe rõ ràng đối thoại giữa hai anh em rồi.
Hứng thú của Hạ Dư bị cắt ngang, trầm mặc tiến lên, vừa nhìn gương mặt Tạ Thanh Trình chăm chú, vừa giơ tay, chỉnh lại cổ áo đã rất gọn gàng của anh.
Tầm mắt cậu lại chuyển lên gương mặt Tạ Thanh Trình, lông mi như ngân hà trong đêm, chớp nhè nhẹ.
"Tạ Thanh Trình."
"..."
"Em nói cho anh biết...!Nếu lúc trước, ở hồ nước ấy, hai chúng ta đều chết, thế thì hết thảy sẽ kết thúc như vậy thôi."
"Nhưng giờ cả anh lẫn em đều còn sống."
"Cho dù anh có nói thế nào đi nữa, em cũng biết anh là sự tồn tại khác biệt với tất cả mọi người