"....Trên đời có nhiều điều kỳ lạ, nhưng cũng đừng kỳ lạ khiến người khác ngạc nhiên đến độ tức nghẹn trong lòng đến độ này chứ, ông trời ơi!!..."
Nhìn dãy hàng rào trắng muốt nổi bật lên những nhánh dây leo xanh mướt len lỏi xen kẽ vào những khoảng trống mà Hàn Nhi cảm thấy bồn chồn khó tả. Đôi chân ấy chỉ cần bước thêm một bước nữa là xem như đã thoát khỏi những nỗi lo lắng bồn chồn sợ hãi, nhưng mà nó lại không có đủ dũng khí và tự tin. Căn nhà này đối với Hàn Nhi mà nói luôn ẩn chứa một nỗi sợ vô hình nào đó. Sắc trắng đó giờ vẫn luôn tượng trưng cho những gì trong sáng và liêm khiết, nhưng căn nhà này lại bị bao phủ bởi sắc trắng của sự lạnh lẽo và đơn độc. Nó hùng vĩ hiện diện nhưng lại im ắng đến kì lạ...
Đứng dậm chân một hồi về quyết định của mình, nó cảm thấy hoang mang hơn. Thật tình mà nói chẳng có cách nào tốt hơn việc đi hỏi chính chủ cả. Nhưng rồi Hàn Nhi lại cảm thấy băn khoăn một chuyện. Đầu óc trống rỗng ban nãy của nó bây giờ lại được rọi sáng bằng một suy nghĩ mới kịp lóe lên.
Đúng thế, chuyện Dương Chu có thâu tóm Kỳ Nhiệm hay không thì liên quan gì đến Hàn Nhi. Quan tâm đến mấy cái vấn đề liên quan đến chính trị này chẳng có lợi gì cho tương lai nó cả...
"Cô chủ"
Một tiếng nói vang lên, vọng lại từ xa, Hàn Nhi giật thót tim. Lớ ngớ quay sang đủ mọi phía, nhịp đập trái tim trong lồng ngực đột nhiên tăng tiến như chỉ trực chờ văng ra ngoài.
Giọng nói này, hình như là...
"Cô về thật rồi sao?"
Là giọng dì Mai, một người bên cạnh nó từ nhỏ, có thể xem dì như một bảo mẫu. Dì năm nay có lẽ đã ngoài 50, mới 1 năm không gặp mà nhìn dì già đi nhiều quá. Hàn Nhi nhìn mà không tin vào mắt mình. Cứ trâng trâng ra như đá tượng, còn dì thì lại tươi cười, vội vã đi đến chỗ nó...
Ông trời lại đùa giỡn nữa rồi...
Hàn Nhi con đang muốn rút lui cơ mà...
Cánh cổng trắng im lặng lúc nãy, giờ lại vang lên những tiếng động rồ rồ rồi từ từ mở rộng. Khác với mọi ngày, thường thì khi dì Mai đi chợ về phải đi chiếc cổng nhỏ kế bên, nhưng hôm nay cổng lớn đột nhiên mở toang thế kia. Nó nghĩ ít nhiều gì gia đình đã biết chuyện nó về rồi. Nhưng tại sao lại biết nhanh như vậy. Còn mãi bận suy nghĩ thì ánh mắt Hàn Nhi lia đến một cô gái nào đó đi phía sau lưng dì Mai, dù khệ nệ hai tay cầm đồ nặng nhưng bàn tay vừa cầm chiếc điện thoại di động đút vào túi quần.
Hàn Nhi sắp điên mất. Có vụ lấy điện thoại ra thông báo mở cửa hay sao? Cô gái ấy nhìn mặt rất lạ, chắc là vừa mới vào làm, Hàn Nhi đã rời đi 1 năm rồi tại sao cô ấy có thể biết mặt mà nhanh nhảu gọi điện thế kia. Thật là.. nghĩ đến trường hợp nào cũng không thông...
Hàn Nhi đang tự nạp mạng rồi
Nó đang bước vào trong cánh cửa trắng lớn ấy...
Lí do công việc, ông Trương không thường xuyên ở nhà, Hàn Nhi cũng không nghĩ là mình may mắn đến vậy. Vốn dĩ lúc đến đây ít nhiều chuẩn bị tâm lí và tinh thần để "lên giọng", thế nhưng giờ ông ấy không có nhà thì coi như không cần tâm lí hay tinh thần nào cả...
"Con về rồi sao Hàn Nhi..."
Vừa bước vào phòng khách, khung cảnh sang trọng vẫn không khác xưa là mấy, nhưng nó lại khiến Hàn Nhi cảm thấy khó thở vì độ lấp lánh khó tưởng này. Ngó nghiêng xung quanh một loạt rồi ánh mắt nó chỉ chăm chú nhìn vào một người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế, hình ảnh bà nhỏ bé giữa căn phòng khiến Hàn Nhi cảm thấy lòng nôn nao, đáy mắt cay xè...
Bà chạy đến ôm chầm lấy Hàn Nhi khiến nó toàn thân thả lỏng, mắt trợn to không thốt lên lời. Đây là mẹ nó, mà sao nó cảm thấy xa lạ thế này...
Trên mặt bà hằn lên những nét khắc khổ lạ thường, nó không tượng trưng cho sự nhọc nhằn khó khăn trong cuộc sống mà là những nét kí họa một năm sống trong lo lắng và mong chờ.
Hàn Nhi nhiều tội lắm. Nó bỏ đi mà không để lại lời nào, nó trốn tránh mọi thứ. Và giờ thì mọi thứ gắn liền với nó từ nhỏ thì lại cảm thấy như xa lạ.. thật quá xa vời
Hàn Nhi đứng lặng yên giữa căn phòng, trong trường hợp này thì nó nên nói gì, tiếng "mẹ" sao mà nó không thể thốt ra lời. Có lẽ bà đang mong mỏi tiếng gọi này lắm nhưng trong thời gian này Hàn Nhi không thế làm bà vui long được . Xung quanh im lặng, bà cũng cảm thấy khó hiểu, liền buông Hàn Nhi ra, ngắm nhìn gương mặt nó.
Nước da ngâm ngâm, không còn vẻ trắng trẻo lúc trước nữa, gương mặt với hai gò má ửng hồng, nhìn gầy hẳn đi. Đến cả đôi bàn tay thon dài, trắng nõn lúc trước bây giờ cũng được "thay thế" bằng những mảng da cứng, thô ráp. Bà nhìn mà nghẹn trong lòng, cứ mãi vuốt bàn tay nó, rồi đưa tay vuốt lên tóc con gái mình. Những hành động ấy cũng khiến sóng nước trong mắt Hàn Nhi trào ra, nấc nghẹn lên từng tiếng ngắc quãng...
Đứa con gái duy nhất của bà về đến nhà, bà dẫn đi giới thiệu với những người vừa mới nhận vô làm. Hàn Nhi cảm thấy tự nhiên dần hơn, ngồi tâm sự với bà nhưng tuyệt nhiên vẫn không hó hé đến những việc như nó trốn tránh gia đình hay cực khổ làm việc trong thời gian qua. Bà cũng không hỏi thêm, chỉ ngắm mãi đứa con gái của mình.
Buổi cơm tối, Hàn Nhi mặc bộ váy hoa nhã màu hồng phấn, đẹp vừa vặn thân người, thoạt nhìn còn không thể tưởng được là Dương Hàn Nhi của ngày thường. Chiếc bàn ăn rộng rãi đặt giữa căn phòng màu lam nhẹ, nổi bật lên một cô gái mặc một bộ váy màu hồng diễm lệ ở một bên bàn khiến cảnh vật xung quanh cũng trở nên nhẹ nhàng và thư thái hơn, hôm nay rất nhiều món Hàn Nhi thích được đem ra. Gắp được vài đũa, nó mới lên tiếng một cách khó nhọc...
"Mẹ, chuyện con về đây, đừng nói ông ấy biết"
Hàn Nhi vừa nói, vừa gác đũa lại, với tay lấy chiếc thìa gần đó, múc vài muỗng súp đưa lên miệng. Động tác thuần thục, nhuần nhuyễn toát lên vẻ dịu dàng kì lạ. Nhưng khác với dàng vẻ thư thái của Hàn Nhi, bà khựng đũa khi nghe nó nói câu như thế
"Tại sao, con không biết là..."
"Chỉ là con không thích!"
"Hàn Nhi..."
"Mẹ cũng biết lí do mà con rời khỏi đây đúng không? Con không muốn gây thêm nhiều hiềm khích như thế này nữa"
"Con không thể chấp nhận ông ấy sao?"
"Con no rồi"
Hàn Nhi nhanh lách vấn đề, nhẹ nhàng đứng dậy, nó thở khì hắt ra ngoài một cái rồi hơi cúi đầu chào mẹ mình. Mỗi lần nhắc đến ông ấy là bầu không khí xung quanh như tụt xuống không phanh, lượng không khí giảm nhanh chóng khiến nó cảm thấy khó thở, như bị ép ngạt bởi tất cả thứ gì liên quan đến ông ta.
Đi dạo ngoài vườn, Hàn Nhi thả hồn với cơn gió trong lành mát lạnh của buổi tối. Những luống hoa đầy màu sắc hồi đó nó trồng vẫn được chăm sóc rất kỹ lưỡng, bông hoa rực sắc, to lớn giữa ánh sáng nhân tạo của những tia đèn chiếu vào. Hàn Nhi cực kì thích hoa, màu sắc của hoa khiến Hàn Nhi cảm thấy bình tĩnh hơn
"Cô chủ..."
Đang ngồi thơ thẩn ngắm nhìn những cánh hoa nhỏ xíu đung đưa thì Hàn Nhi bị kêu gọi lại thế giới thực bởi giọng nói vô cùng lạ hoắc. Nghe trầm bổng, ngọt ngào kì lạ...
"À, gọi tôi Hàn Nhi được rồi"
Sau khi xác định được người đối diện là ai, Hàn Nhi vỡ lẽ nở nụ cười nhẹ, hơi nhếch lên nơi khóe miệng. Là cô gái hồi sáng đi chung với dì Mai, cô ấy làm trong bếp, dễ thương xinh xắn luôn bị các dì trêu ghẹo nhưng chỉ cười hiền hòa rồi cho qua. Theo nó nhận xét thì đây cũng là một cô nàng hướng nội. Hàn Nhi bước gần lại chỗ xích đu màu trắng lớn ở một góc sân, đôi tay đập bộp bộp vào chỗ trống bên cạnh như gợi ý cho cô gái ngồi xuống kế bên
"Có chuyện gì vậy?"
Thấy dáng vẻ lúng túng của cô gái, Hàn Nhi đành lên tiếng trước..
"Ông chủ là người tốt"
Hàn Nhi ngạc nhiên quay sang nhìn cô gái ấy, tia sáng rực rỡ như lóe lên trong mắt, có vẻ cô ấy tự hào về ông chủ mình lắm. Đột nhiên Hàn Nhi cảm thấy bực bội, người nóng ran