Tại một căn phòng lớn, cách thiết kế xen kẽ giữa hiện đại và cổ xưa tạo nên một nét bình dị nhưng vẫn ẩn chứa nét hiện đại cuốn hút. Cả 4 thân ảnh ngồi trên ghế, quay quần nhau như một bữa họp mặt gia đình thân thiết
Nhưng…
“Mày nói cái gì hả, nói lại một lần nữa xem nào?”
Ông Kỳ đang ngồi yên cố nín nhịn nay chịu không nổi nữa, đã bắt đầu đứng dậy hét lớn, hai bên thái dương nổi gân xanh trên nước da đỏ au lên vì giận dữ
Bà Kỳ ngồi bên cạnh, hai tay giữ chặt lấy vạt áo ông kéo lại, cố ngăn ông không thể ào đến thằng con trai yêu quí của mình, giọng nhẹ nhàng khuyên ngăn:
“Ông bình tĩnh, ngồi xuống nghe con nó nói hết đã nào..”
Bà tức giận cũng không kém nhưng đó giờ bản tính ôn hòa, vui vẻ sẵn có, có giận cũng không thể nói 1,2 là giận được. Bây giờ vẫn là nên bình tĩnh để ngăn cản không cho cái gia đình này bị xào xáo lên
Dương Phong ngồi phía ghế đối diện, bị hành động của ba mình dọa sợ, xém chút nữa nhảy dựng lên. Hắn biết nãy giờ điều mình nói có phần không đúng, nhưng vì tương lai của hắn mai sau chẳng lẽ lời hắn nói nãy giờ mà không thể đáp ứng được hay sao?
“Nói rõ ra xem nào..” Kỳ Anh ngồi kế bên cũng không giấu diếm được nét mặt phẫn nộ. Chờ mong nhận được sự giải thích rõ ràng
Thu lại bộ dạng hoảng hốt vừa nãy, hắn tỏ vẻ rất nghiêm túc, khan giọng một cái rồi nói:
“Con muốn từ chức vô thời hạn…” đảo quanh mắt thêm một vòng nữa, hắn nói thêm “Vì chuyện đó không biết sẽ kéo dài bao lâu, khi nào cô ấy đồng ý, con sẽ quay trở về”
Cả đêm qua hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Hàn Nhi nói thẳng ra không thuộc loại con gái xinh đẹp, nhưng ít nhất cũng có điểm dễ thương, không có dịu dàng nhưng cũng không đến nỗi thô bạo cho lắm. Cũng không có nữ tính nhưng đối với hắn mà nói nó vẫn là con gái, và là một người rất có “cá tính”. Vì vậy, cái môi trường làm việc của nó, Dương Phong nghĩ cách nào cũng không thể an tâm được. Đành phải ra tay một chút..
“Ý mày nói là mày vì một đứa con gái mà từ bỏ việc ở công ty và đi theo nó suốt ngày sao?” Ông cố kiên nhẫn hỏi lại thêm lần nữa, đối với việc tình cảm cá nhân ông không quan tâm nhưng thằng con ông dám cả gan bỏ bê việc ở công ty để làm cái việc mà chính hắn cũng không thể biết được kết quả hay sao?
Trước đây, cứ những tưởng ông sắp được về hưu, an nhàn hưởng tuổi già bên vợ yêu. Ai ngờ đùng một cái, thằng con thừa kế sản nghiệp duy nhất đòi từ chức vô thời hạn…
“Đúng như vậy” Dương Phong kiên định gật đầu lia lịa
Lại đột nhiên cảm giác có gì đó đè nặng trên đầu, hắn chưa kịp phải ứng đã bị một chưởng của ba mình giáng mạnh xuống. Nhất thời cả căn nhà chỉ BỐP lên một tiếng rồi im lặng đến đáng sợ
---
“Vậy rồi sao?” Lạc Thiên nghe chuyện, miệng không kiềm được tiếng cười phát ra ngoài. Sắc mặt tươi tắn hẳn lên. Đối với chuyện gia đình của Dương Phong, anh rất có hứng thú. Kỳ gia mà nói là gia đình đi theo thời đại nhất, bình thường dường như cũng không có phân chia cấp độ cha ẹm con cái gì cả, chỉ như những người bạn bình thường
Hắn đối với nụ cười khoái trả của Lạc Thiên một chút cũng không vui vẻ gì, chỉ thêm bực bội, ảo não “Đã đồng ý nhưng khi công ty có việc vẫn phải quay lại” Với lí do là hắn vừa ra trường, rất rãnh rỗi, tầm hiểu biết cũng vươn xa lắm rồi, không có trở ngại gì lớn lao thì cũng nên giúp ba hắn một tay..
“Và giờ thì sao?” Anh với tay đến cầm lấy tách trà hớp một miếng, rồi hỏi tiếp “Nhóc đến đây có việc gì?” Đây đang là phòng làm việc của giám đốc Âu gia, hắn đến làm anh phải bỏ dở công việc của mình để tiếp chuyện
Dương Phong đưa ra một sấp hồ sơ trên bàn, trên đó ghi rõ là “ĐƠN XIN VIỆC”. Lạc Thiên nhìn thấy nhất thời đóng băng, nhìn một hồi cũng không có hành động tiếp theo
“Đây là cái gì?” Anh khó khăn hỏi, theo thói quen cũng cầm lấy xem
“Đơn xin việc”
“Là ý gì?”
“Ý tứ rất rõ” Hắn muốn xin việc ở Âu gia, cụ thể là tiệm bánh nơi Hàn Nhi đang làm
“Không thể được” Lạc Thiên thẳng thắn, nói rõ ra. Công ty anh dù gì cũng không phải mình anh có thể quyết định, dù là anh em than thiết đi chăng nữa cũng rất khó khăn
“Có thể..” Chuyện hắn đã quyết định thì sẽ làm rất rõ ràng, chuyện gì cần làm trước, làm sau hắn đều giải quyết rất nhanh, nhanh đến độ tiện tay giúp anh xử lí một số hợp đồng giữa Kỳ gia và cả Âu gia
Trước cách làm việc của Dương Phong, anh chỉ còn nước lắc đầu, thằng nhóc này bây giờ cho hắn 5 năm, một tay gây dựng lên Kỳ Nhiêm khác hẳn cũng sẽ thành công vang dội
“Lý do?” Anh đồng ý nhưng cũng nên biết lý do một chút..
Nét mặt hắn cũng dưng đông cứng lại, nhiều mảng đen mơ hồ thoắt ẩn thoắt hiện, khó khăn nói:
“Đặng Gia Kiệt” Dương Phong hắn đã điều tra rồi, cái người nắm tay Hàn Nhi trước cửa hàng hôm qua đích thị là cái têtn Đặng Gia Kiệt này. Cả một cửa hàng chỉ có một nhân viên nam nhưng cũng đem lại rất nhiều nguy hiểm. Linh cảm con trai mach bảo hắn tên kia chắc hẳn đang có ý đồ với Hàn Nhi rồi
Thấy Dương Phong phòng thủ như vậy, Lạc Thiên lại cảm thấy rất buồn cười. Hàn Nhi vài tuần nữa đã đi du học, dù nữa hai người đó có gì với nhau cũng không nhanh như vậy. Con người Hàn Nhi dù anh không rõ lắm nhưng là một người rất tự lập và khá cương nghị, tính cách của Gia Kiệt không dễ gì có thể tiến tới thêm. Tóm lại chỉ có người da mặt dày như tên Dương Phong này mới cầm cự được tới bây giờ
Mà chuyện Hàn Nhi đi du học, chắc hắn cũng chưa biết nên mới quyết định làm cái việc này, anh có nên nói không đây hay là để hai người bọn họ tự giải quyết???
“Thì ra là vậy…” Anh ậm ờ, không muốn nói ra. Chuyện này nên để chính miệng Hàn Nhi thì tốt hơn
---
“Đây sẽ là nhân viên mới của cửa hàng” Anh cùng Dương Phong đứng về một phía, nghiêm nghị nhìn các nhân viên còn lại giới thiệu về hắn..
Cả cửa hàng hưng phấn thôi rồi, xem như mọi lời Lạc Thiên nói trôi vào tai rồi theo đó cũng trôi ra ngoài, chỉ mắt nhắm mắt mở không rời khỏi người Dương Phong làm loạn, đánh giá…
“Cửa ha2ng chúng ta mấy ngày nay toàn là mỹ nam đến làm việc” Một nhân viên hào hứng nói, cô không thể kiềm được động tác đưa hay tay lên trước ngực, ra dáng thầm cầu nguyện, cảm ơn ông trời “Có lẽ đến lúc nhân viên nữ chúng ta đổi đời rồi”
“Đúng vậy… đúng vậy” Nữ nhân viên đứng kế bên chỉ có thể trả lời theo bản năng, mọi chú ý đều rơi hết trên người của hắn
Hàn Nhi đứng nơi góc cửa, hai tay khoanh trước ngực, dáng đứng tựa vào thành tường tỏ ra hờ hững nhưng nó lúc này là đứa rối bời nhất, nhiều cảm xúc nhất và cũng.. muốn cắn người nhất.
Kỳ Dương Phong, cái tên này lại muốn làm trò gì nữa đây. Hôm qua ở nhà lại tỏ ra lạnh nhạt vô tình như thế, hôm nay trước mặt mọi người vẫn là tỏ ra không quen biết. Nếu là lúc trước, hắn làm như thế Hàn Nhi còn cám ơn không kịp, nhưng bây giờ lại có cảm giác khó chịu, có chút khó hiểu cảm giác của bản thân.
Giới thiệu xong những thứ cơ bản như tên, tuổi mọi người ai nấy đều như biến thành robot, phản ứng có chút khó khăn không thể nghĩ đến người của bên Kỳ Nhiệm lại qua đây là nhân viên ở một tiệm bánh nhỏ như thế này.
“Còn đứng đó làm gì hả? Không mau chào mọi người”
Lạc Thiên giới thiệu xong, nhìn thấy Dương Phong cứ đứng đó, không có dấu hiệu muốn tiếp lời giới thiệu đôi chút về bản thân, anh giơ tay thô bạo đập mạnh vào lưng hắn khiến hắn chúi về đằng trước như dáng điệu của người cúi chào
“Chào mọi người, tôi là Kỳ Dương Phong, mong mọi người giúp đỡ”
Hắn nói một trào không hề chớp mắt như một chiếc máy lập trình sẵn khiến Hàn Nhi chỉ hừ lạnh, xoay lưng đi vào trong bếp, thuận tiện đóng sập cửa bếp lại, khóa trái bên trong.
Mọi người bị tiếng đập cửa làm cho dời tầm mắt, quay sang nhìn thì chỉ kịp nhìn thấy cánh cửa bếp bị một lực bật mạnh trở ra
“Con bé ấy làm sao vậy chứ?” Chị Châu nhăn mặt, cảm thấy hơi xấu hổ về tài quản lí nhân viên của mình, luôn miệng cằn nhằn Hàn Nhi
Tiếng khan giọng của Lạc Thiên làm mọi người chú ý trở lại, anh đưa hồ sơ xin việc cho chị Châu quản lí, rồi giao phó thêm lần nữa:
“Thằng nhóc này làm việc rất tốt, cái gì cũng có thể làm nên mọi người không cần ngại..”
Bị hắn giở trò làm cho anh không thể từ chối lời đề nghị của hắn, Lạc Thiên anh cũng muốn trả thù một chút, cho hắn biết công ty anh cũng có điều lệ rõ ràng… D9a4 al2m việc thì không có anh em, cũng không có đãi ngộ đặc biệt gì với "người thừa kế Kỳ Nhiệm" đâu
Đến khi anh xoay lưng rời đi, mọi người ai cũng theo phép cúi chào, còn hắn xung quanh vẫn là tỏa ra đầy khí đen muốn giết người. Cái người họ Âu dám nói như thế, xem hắn giải quyết xong vụ của mình thì sẽ xử lí nhà họ Âu đó như thế nào...
Công việc đơn giản, đa số vì sợ gia cảnh của Dương Phong mà không dám bảo hắn làm việc quá khó khăn, chỉ đơn giản như đi rót nước vào các ấm trên bàn, đổ nước vào các lọ hoa mỗi bàn. Nhưng sau một vài lần cảm thấy hắn có công dụng mới, chị Châu quyết định đưa hắn ra đứng ở quầy tính tiền. Khách ra vào đông hơn hẳn, tiền vào cũng như nước, những loại bánh lúc trước ít được ưa chuộng nay cũng sắp lâm vào cảnh thiếu hụt…
Giờ nghỉ trưa, mọi người tụ họp lại trên các bàn ăn, quây quần ăn cơm, chỉ còn thiếu mỗi Hàn Nhi cùng Gia Kiệt vì cả hai đang ở trong bếp cùng làm bánh cho buổi chiều đem bán. Vì phước ai đó mà bây giờ công việc vốn nhàn rỗi bỗng trở nên thật bận rộn, không có lúc nghỉ ngơi
“Trời ơi, con yêu ông….” Một nhân viên nữ buông vội đôi đũa trên tay, hét lên vì sung sướng. Bây giờ mỗi ngày đều được gặp mỹ nam, mà năng suất buôn bán cũng tăng đáng kể, thể nào cuối năm cũng có thêm tiền thưởng nhiều thiệt là nhiều.. Cô vui mừng đến nỗi không có tâm trạng để phàn nàn về bữa cơm trưa ngày hôm nay nữa rồi
“Dương Phong, tại sao cậu lại đến nơi này làm thế?” Không phải là người thừa kế của tập đoàn Kỳ Nhiệm sao, nơi đó an nhàn, thoải mái ngồi trên ghế dưới một người cao hơn vạn người bộ không thích hay sao mà lại đi đến cửa hàng nhỏ bé này làm việc
Là một người hỏi nhưng lại hợp ý của rất nhiều người, ai ai cũng ngước lên nhìn trông chờ vào câu trả lời của hắn.
Dương Phong cũng ngừng đũa, ngước lên nhìn mọi người tỏ ra ngơ ngác như chưa nghe được câu hỏi. Hắn đến đây có lí do riêng, chẳng lẽ lại nói huỵch tẹt ra. Cho xin đi, cả Hàn Nhi cũng chưa có hỏi mấy người này lại đi hỏi rồi
Mang bộ mặt ngơ ngác đứng dậy, hắn mỉm cười một cái ngọt ngào “Tôi ăn xong rồi” rồi xoay lưng đi vào bếp…
Hắn ghét ăn đồ ăn nhanh. Cả cơm hộp cũng rất ghét… ghét cả lớp ngồi ăn cơm như thế này...
Bước vào đến cửa, đập vào mắt hắn là hình ảnh Gia Kiệt cùng Hàn Nhi đứng đối diện nhau, hai người khom lưng cùng cúi người xuống để trang trí cho cả một khay bánh sắp được đưa vào lò. Nhưng cái đáng nói ở đây là hai cái đầu kia sắp đụng nhau rồi…
Chẳng biết lửa giận từ đâu ập đến rất nhanh. Hắn không kiên nhẫn đặt mạnh cái khay đồ ăn lên trên thành bếp tạo nên một tiếng động lớn khiến cả Hàn Nhi cùng Gia Kiệt giật bắn mình, cả hai vội ngước lên thì lại chạm đầu vào nhau kêu lên một tiếng CỐP thương tâm
Điên…. Dương Phong hắn sắp phát điên rồi…
Hàn Nhi vừa xoa xoa đầu vừa mở miệng ra xin lỗi Gia Kiệt, cũng đồng thời nhìn thấy hắn đứng sau mình, trừng mắt nhìn khiến nó có chút chột dạ. Lại chưa kịp hỏi gì, hắn cứ như thế hừ lạnh rồi bỏ đi ra ngoài..
Này này, thế kia có phải được coi là ghen không vậy? Hàn Nhi vẫn nhìn theo bóng hắn, miệng nhếch lên thành một mình cung méo xẹo nhưng trong lòng dâng lên chút gì đó cảm giác vui sướng. Nhưng như thế này đã là gì với việc từ sang giờ hắn bên cạnh các nữ nah6n viên khác cười giỡn chứ.
Nghĩ đến đây, nó tức giận quăng cái bịt kem sang một bên, đi lại bồn lấy nước rửa lên cái chỗ bị cụng đầu hồi nãy.
Gia Kiệt bước đến bên cạnh, trên mặt tỏ vẻ gian tà hiếm thấy, khoanh tay đợi Hàn Nhi rửa mặt xong mới bắt đầu những câu hỏi của mình
“Mối quan hệ của hai người…chậc chậc.. có chút gì đó khác thường” Vừa nói anh vừa xem xét nét mặt của Hàn Nhi, thấy nó có chút tái nhợt liền thấy rất hài lòng
"Hoàn toàn bình thường” Nó phản biện ngay
“Thế nào gọi là bình thường?”
“Vậy thế nào gọi là bất thường?” Hàn Nhi không nhường nhịn, hỏi cung lại
“Như hồi nãy..” Gia Kiệt cười rất tươi, vẻ mặt đắc ý, nhìn cũng không có điểm nào sẽ nhường nhịn nó mà sẽ tiếp tục “ đối thoại” đến cùng
“Hồi nãy thì làm sao?” Hàn Nhi nhướng mày lên thách thức, theo nó nhận biết được thì trong con mắt của “người bình thường” sẽ không ai cho rằng mối quan hệ giữa nó và Dương Phong đi sang hướng đầy "màu hồng" kia. Mà chính nó cũng không tin là màu hồng nữa...
Nhưng.. nó quên mất Gia Kiệt không phải “ người bình thường”
Anh cười một cái giòn tan, đầy ý trào phúng. Cười mãi không ngừng đến bụng cũng từ từ cảm thấy đau “Được rồi, được rồi….” Anh xem như đầu hàng khi nhìn thấy nét mặt nghiêm trọng của Hàn Nhi “Nhưng tôi nhất định sẽ chỉ ra cho cô xem cái điều bất bình thường đó…” Gia Kiệt hứa danh dự
Tên khốn kia đến mang theo bao nhiêu bực bội, nếu có thể, nó lúc này thật muốn đem tất cả sô cô la trong cửa hàng ra bức hắn đến chết….
Đến tối khi cửa hàng đã ít khách, số bánh ngày hôm nay cũng được bán gần hết, các nhân viên cùng ngồi xuống một chiếc bàn lớn nghỉ mệt rồi sau đó ai nấy chia tay mọi người rồi trở về nhà. Hàn Nhi trừ lúc đi ra ngoài kiểm tra lượng bánh thì không đi ra ngoài sảnh một lần nào hết
Tập trung vào việc làm bánh, nó cố gắng để đầu óc mình giải thoát khỏi nhiều suy nghĩ vớ vẩn, khỏi mấy cái hình ảnh Dương Phong cùng với các nhân viên nữ đùa giỡn cười nói. Dường như có hắn vào làm, mọi người trở nên thân thiết hơn, cũng "hùa" nhau nghĩ cách để bắt chuyện với hắn nhiều hơn. Mà cái người đó lại vô tư, cười nói đáp trả cũng rất nhiều...
**** rủa vài tiếng rồi lại ở lì trong bếp nhâm nhi chút nước ca à lúc nãy mới pha. Hơi khói tỏa ra ngập tràng hương thơm ngọt ngào mà cuốn hút, căn bếp giờ đây như chốn riêng tư của Hàn Nhi. Vốn muốn giữ được một kỉ niệm đẹp với Dương Phong làm cho hắn vui vẻ rồi sau đó nói ra việc đi du học nhưng sau khi tính toán lại thì thấy cách này vẫn như là một con dao hai lưỡi....
Gần 11h, nhân viên đã về hết, như thường lệ bây giờ sẽ là khoảng thời gian để bắt đầu việc tập luyện thao một khóa mà Gia Kiệt lập ra để giúp Hàn Nhi có được một chút kinh nghiệm khi đi du học nhưng hiện tại nó vẫn ngồi đó, lặng người đi, tay vô thức cầm lấy chiếc muỗng khuấy đều ly cacao.
..
Hôm nay Gia Kiệt về sớm vì có chuyện ở công ty..
...
Điện thoai chỉ mới vang lên bài nhạc chuông dạo đầu đã bị hắn thô bạo cầm lấy, xoay đi xoay lại mấy vòng để tìm đúng chiều hướng. Bấm vào tin nhắn mới đến, Dương Phong ung dung ngồi trên chiếc ghế đệm êm, tầm nhìn thảnh thơi hướng bên ngoài tấm kính. Dòng người thưa dần, chỉ còn ánh đèn đường le lói, gió khẽ đung đưa cành lá xào xạc lòa xòa xõa lên tấm kình tạo nên một tầm hình đầy ảo mộng, rất lãng mạn..
Nhẹ nhàng đầy chiếc cửa bếp ra, trong phút chốc cả sảnh sáng lên nhờ ánh đèn từ phòng bếp rọi ra vào rồi sau đó lại trở về màn đêm tĩnh lặng. Hàn Nhi ngây người, trên tay cầm một khay bánh cùng một tách trà nóng xém chút nữa không vững mà rơi xuống đất...
Quen biết Dương Phong cũng đã hơn nửa năm, những hành động tình cảm cũng đã thực hiện nhưng đây là lần đầu tiên nó được nhìn Dương Phong ở một khía cạnh khác như vậy. Có nên nói là hắn hoàn mỹ quá không nhỉ, dù nhìn ở mức độ nào cũng rất có khí chất. Trí thông minh cùng vẻ bề ngoài, hai cái này đều phát triển song song với nhau, đến gia thế cũng không có gì đáng ngại. Bỗng chốc nhìn hắn như thế này, Hàn Nhi cảm thấy cơ thể nặng nề, tim trong lồng ngực đập thật mạnh đến nỗi trong tình huống này có thể nghe được từng nhịp, từng nhịp..
Bước chân có phần gấp gáp, đi đến bên bàn chỗ Dương Phong đang ngồi, vì đột nhiên cơ thể có phản ứng khác lạ nên hành động cũng có chút mạnh bạo làm cho chiếc khay đựng bánh và bàn chạm vào nhau vang lên một tiếng chói tai. Dương Phong đang ngồi lặng im thì bị làm cho giật mình, xoay người sang nhìn Hàn Nhi
Đuôi mắt hắn có phần nheo lại khi thấy ánh mắt của nó có chút khác lạ, hắn không khỏi khó hiểu, trào phúng nói:
"Muốn gọi tôi không cần phải làm cái cách này" Rồi hắn phì cười khi nhìn Hàn Nhi đang cố tiếp thu từng chữ của hắn. Sắc mặt nó trở nên xám ngoẹt, khóe môi giật giật tự ái đáp lại:
"Thế thì đừng có tỏ ra nhàn hạ, ung dung như thế" Tên này không biết rằng nó hôm nay mới bị Kỳ gia gọi điện thẩm vấn một trận hay sao mà bây giờ lại ngồi đây đưa ánh mắt lơ đễnh ra chỗ khác như thế
Hắn khua khua hai tay bảo Hàn Nhi ngồi xuống rồi nhanh nhẹn đẩy cái khay bánh vào phía bên trong rồi mới bật cười:
"Được rồi, từ bây giờ sẽ rất bận, bận ngắm nhìn cô...."
A...aa....a
Mấy câu nói như thế này khiến nó rùng mình, cả người không tự giác nổi lên hàng đống da gà mà không thể rụng xuống được. Hàn Nhi lắc đầu, nhăn mặt hừ lạnh một cái rồi im lặng không nói thêm gì nữa. Nhưng cảm giác ngượng ngùng cứ ứ động khiến nó muốn tìm việc làm gì đó để quên đi, vừa lúc có thể đem dĩa bánh ra khỏi khay Hàn Nhi liền làm ngay
Xong xuôi mọi thứ, trên bàn chỉ vỏn vẹn còn lại một dĩa bánh cùng một tách trà còn hơi khói tỏa lên cao, nhưng nãy giờ nó cảm thấy cả người đều ngứa ngáy, ngột ngạt bời cái ánh mắt nhìn chằm chằm của người nào đó đối diện
"Không được nhìn nữa" Hàn Nhi trừng mắt lại, nhưng cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình còn sắc lạnh, bén gọt hơn, cứ thế rồi cảm giác mất tự nhiên ập đến
Hắn nãy giờ cứ cười đùa, đôi mắt không yên vị mà cứ đảo hết vòng này đến vòng khác khắp người nó, thỏa mãn rồi mới lên tiếng:
"Cái này có thể gọi là hẹn hò..." Dương Phong kết luận
"Không phải..."
Nét cười trên mặt hắn trong phút chốc tan biến bởi câu nói lạnh nhạt vô tình của Hàn Nhi:
"Tại sao?"
Cái gì mà hẹn hò, cái này chỉ vô tình muốn nghiêm túc nói chuyện một lần, cũng vô tình muốn cho hắn thử nghiệm dùm món bánh mới mà thôi...
"Tôi có chuyện muốn hỏi..." Nó tìm đại lý do nào đó
Dương Phong thở hắt ra một cái, cảm thấy cái lý do này không có một điểm nào thuyết phục được "Chuyện muốn hỏi cũng có thể để về nhà.. Còn cái này được xem là hẹn hò đấy, cô không biết sao?"
"Không biết" Hàn Nhi hờ hững trả lời, tay bắt đầu cầm lấy muỗng rồi đẩy đĩa bánh về phía hắn ý muốn bảo hắn nếm thử.
Dương Phong cũng nhìn vào đĩa bánh trước mặt, nhưng chỉ nhìn thấy mày sắc hắn đã có cảm tưởng là nó đang muốn trả thù:
"Sô cô la, cô bảo tôi ăn bánh này sao?" Hắn gằng giọng nhìn chiếc bánh có màu "đặc trưng" trên bàn. Rõ ràng lần trước suýt chết bởi đã cố gắng