“ATạ Điền không hiểu vì sao Tiểu Viên lại nói như thế, cô từ từ lại gần tấm vải bố trắng, cô vươn tay ra, do dự một chút rồi từ từ vén tấm vải bố trắng lên.
Một mái tóc ngắn màu đen từ từ xuất hiện, trên trán của người ở dưới tấm vải bố trắng có một vết bớt màu xanh. Nhìn thấy cái bớt đó, tay cầm tấm vải bố trắng của Tạ Điền run lên, cô nhanh chóng kéo tấm vải bố trắng ra.
Đó là một thanh niên rất trẻ tuổi, thậm chí có thể nói, đây chỉ là một thanh thiếu niên...
“Hà Vĩ...” Tạ Điền không nhịn được lùi lại một bước, cô bụm chặt miệng như không thể tin được. Tiểu Viên gọi điện thoại báo cảnh sát xong đi vào vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Cậu quay đầu, nước mắt trào ra, siết chặt nắm tay...
Hà Vĩ là tình nguyện viên của viện phúc lợi câm điếc, cậu là trẻ mồ côi, tuy không nghe được nhưng biết đọc khẩu hình, bình thường hay giúp đỡ cho viện phúc lợi. Mỗi tuần, khi Tạ Điền đến viện phúc lợi luôn nhìn thấy cậu thanh niên yên tĩnh này.
Tuy không nghe thấy, nhưng cậu cũng không chán nản chút nào, cậu luôn luôn vui vẻ khoa tay gọi, “Chị Điền...”
Cậu thanh niên lạc quan như vậy, hôm kia Tạ Điền vẫn còn gặp cậu, nói rằng tuần này sẽ dẫn cậu đi xem phim. Thế nhưng bây giờ cậu lại biến thành một thi thể, cứ thế nằm im trên cái bàn này.
Tiểu Viên cũng quen biết Hà Vĩ cho nên vừa nãy cậu mới không muốn cho Tạ Điền tiến lên, bởi vì cậu biết Tạ Điền rất thích cậu em trai Hà Vĩ này. Nhưng bác sĩ pháp y cũng là một nghề nghiệp đáng sợ, chẳng ai biết, người mà bạn sẽ phải giải phẫu có phải là người quen của bạn hay không...
Khi một người bạn biết rất rõ trở thành một thi thể nằm ngay trước mặt bạn, mà bạn còn phải cầm con dao giải phẫu tách từng bộ phận của người ấy ra...
Đây là việc chỉ có người có khả năng chịu đựng mạnh mẽ về tâm lý mới có thể làm được.
Tuy Tiêu Thần không biết nạn nhân này có quan hệ gì với Tạ Điền nhưng nhìn tình huống lúc này, hiển nhiên là thi thể này không phải là thi thể đã chuẩn bị từ trước.
Anh tiến lên đỡ Tạ Điền dậy từ phía sau, anh nhìn mấy sinh viên ở đằng sau mình, “Mau đến giúp một tay...”
Lúc này Tạ Điền mới hoàn hồn, cô muốn giãy giụa, “Không! Đây không phải là Hà Vĩ, không thể là Hà Vĩ!”
Tiểu Viên hít sâu một hơi, “Chủ nhiệm, cậu ấy là Hà Vĩ...” Tiểu Viên cũng quen biết Hà Vĩ cho nên cậu có thể xác nhận người này có phải Hà Vĩ hay không.
“Không! Không phải!” Tạ Điền nói, cô run tay lấy di động từ trong túi áo của mình ra, thế nhưng căng thẳng đến mức bàn tay càng ngày càng run rẩy, mấy lần đều không lấy được di động ra.
Tiêu Thần đỡ lấy tay Tạ Điền, lúc này cô mới thuận lợi mở danh bạ, tìm được số điện thoại của bạn cùng phòng của Hà Vĩ, điện thoại vang lên một lúc đầu bên kia đã nghe máy.
“Tiểu Tiết, Hà Vĩ có ở đó không... Cậu mau nói đi!”
Ban đầu Tạ Điền còn ôm hy vọng rằng người này có thể chỉ giống cậu ấy thôi. Nhưng khi cô nghe được bạn cùng phòng của Hà Vĩ nói cậu ấy đã không về từ chủ nhật, mất tích ba ngày rồi...
Đã mất tích ba ngày... Cộng thêm thi thể trước mặt... Tất cả việc này đều chứng minh... Nạn nhân này chính là Hà Vĩ...
Tạ Điền bụm miệng, cô đứng nguyên tại chỗ, nước mắt rơi như mưa, cô khóc không ra tiếng lại càng làm cho người ta đau lòng.
Tiêu Thần vỗ nhẹ lên vai cô, Tiểu Viên hít mũi, “Đội trưởng Hạ sắp đến rồi.”
Tiêu Thần gật đầu, “Dương Hi, cô dẫn các bạn ra đợi bên ngoài phòng học.”
Vốn là một buổi giao lưu đơn giản nhưng bây giờ lại trở thành một vụ án mạng, việc này cũng thật phức tạp...
Hạ Thần Phong cũng cảm thấy kỳ lạ khi nhận được điện thoại của Tiểu Viên, nhưng ngay sau khi nghe được nội dung anh liền nhanh chóng đứng dậy, “Có án mạng ở Đại học Thanh Hà.” Tiểu Đao đang chơi xếp kim cương ngẩng đầu lên, cậu liếc nhìn Hầu Tử đã đứng dậy thì lập tức cất di động đi.
Sau khi ngồi trên xe rồi Tiểu Đao mới nhớ ra, “Không phải nhóm người của chủ nhiệm Tạ đang ở Đại học Thanh Hà sao?” Người lái xe là Hạ Thần Phong, Hầu Tử ngồi ở ghế lái phụ cũng nghĩ đến chuyện này, “Đúng vậy, có cần gọi cho Tiểu Viên không?”
Hạ Thần Phong cau mày, “Không cần, người báo án
là Tiểu Viên.”
“Cái gì?”
Tiểu Viên là người báo án, nhưng chẳng phải Tiểu Viên và Tạ Điền đi đón tiếp đội bác sĩ pháp y đến từ Cảnh Châu sao? Bọn họ đang làm giải phẫu thi thể, sao lại báo án vậy?
Lẽ nào thi thể giải phẫu không phải người chết mà là giả chết sau đó bị bọn họ giải phẫu thành chết thật luôn rồi?
Trí tưởng tượng của Tiểu Đao phong phú đến mức đáng sợ, bản thân cậu còn cảm thấy nếu cậu còn nghĩ nữa sẽ trở thành thuyết âm mưu mất thôi, “Anh Phong, chuyện này là thế nào?”
“Trong điện thoại Tiểu Viên không nói nhiều lắm, cậu ấy chỉ nói là thi thể đã chuẩn bị sẵn đột nhiên bị đánh tráo, nạn nhân là một cậu bé mà Tạ Điền quen biết...” Hạ Thần Phong nắm chặt vô lăng, anh luôn cảm thấy xúc động khi nghĩ đến Tạ Điền.
Cô là người mà anh thật lòng muốn kết bạn nhưng bây giờ hai người lại thành ra thế này. Hạ Thần Phong không hối hận vì đã từ chối Tạ Điền nhưng anh cũng hiểu con người Tạ Điện rất coi trọng tình cảm.
Nếu như nạn nhân thật sự là người quen của cô vậy thì bây giờ Tạ Điền... Chắc hẳn là rất buồn...
Hạ Thần Phong không chỉ nghĩ đến điểm này anh còn nghĩ đến vì sao thi thể Tiểu Viên đã chọn trước rồi lại trở thành nạn nhân này... Có phải hung thủ cố ý không?
Trong lúc suy nghĩ không ngừng phát triển, Hạ Thần Phong dẫn đầu mấy nhân viên cảnh sát đến bên ngoài phòng học mà nhóm người Tiểu Viên đang có mặt.
Vì hôm nay nơi này có hoạt động cho nên không mở cửa với bên ngoài. Lúc này trong trường học, ngoài mấy lãnh đạo và giảng viên thì cơ bản là không có người biết chuyện xảy ra ở đây.
Tiểu Viên đã nhìn thấy Hạ Thần Phong từ xa liền chạy đến, “Anh Phong.”
Hạ Thần Phong nhìn tình hình chung quanh, “Chuyện này là thế nào?”
“Bởi vì hôm nay đồng nghiệp ở Cảnh Châu đến cho nên em và lãnh đạo nơi này tiếp đón trước, em đã chọn sẵn một thi thể bị nhồi máu cơ tim, nhưng vừa nãy bọn em phát hiện thi thể này bị người khác đánh tráo...”
“Thi thể bị tráo vậy tại sao cậu lại phán đoán là án mạng?” Hạ Thần Phong nhướng mày, không phải anh không tin phán đoán của nhóm Tiểu Viên, anh chỉ không chấp nhận được suy nghĩ chủ quan của một cá nhân đối với vụ án.
Tiểu Viên liếc nhìn Tạ Điền đang ngồi bên cạnh bồn hoa, “Nạn nhân là một cô nhi tên Hà Vĩ cũng là người quen của Tạ Điền, hiện đang làm tình nguyện viên tại viện phúc lợi câm điếc, tai điếc nhưng biết đọc khẩu hình, bình thường cũng hỗ trợ viện phúc lợi. Hơn nữa... Em vừa đi hỏi lãnh đạo ở đây, bọn họ nói là không biết thi thể này bị đổi, thi thể ở bên trong này không có bất kỳ ký hiệu nào.”
Bình thường, thi thể được đưa đến học viện y học đều có ký hiệu phía trên, đều có ghi chép trong hồ sơ, thế nhưng thi thể này không có bất kỳ ghi chép nào.
Không có bất kỳ ghi chép, không hiểu thi thể này từ đâu ra… Hạ Thần Phong hiểu rồi, anh đeo găng tay vào, “Cậu và Tạ Điền đều quen biết nạn nhân phải không?” Nếu là người quen vậy thì có khả năng Tạ Điền phải rút ra khỏi vụ án này. Tiêu Thần cau mày tiến lên, “Xin chào, tôi là Tiêu Thần của cục cảnh sát Cảnh Châu.”
Hạ Thần Phong cao hơn Tiêu Thần nửa cái đầu, anh vươn tay ra, “Xin chào, tôi là Hạ Thần Phong.”
“Chúng tôi ở Cảnh Châu cũng đã nghe nói về uy danh phá án của đội trưởng Hạ, lần này nếu có thể, tôi muốn hỗ trợ đội trưởng Hạ, giúp mọi người làm công tác khám nghiệm tử thi.”