“Rừ rừ rừ...”
Lục Dao giật mình nhìn chiếc điện thoại trên chăn đang rung lên từng hồi, cô do dự cầm điện thoại lên, nhìn chăm chú vào năm chữ “Số điện thoại không rõ” một lúc lâu, cuối cùng quyết định nghe máy.
“Cô Lục.”
Giọng nói dường như quen thuộc từ điện thoại truyền vào tai Lục Dao, “Ông... Là người đội mũ đen lúc đó?”
Tam gia ngồi trong phòng đọc sách, trong phòng chỉ có một ngọn đèn bàn, trên mặt bàn có một đống tài liệu, trên đó đều là thông tin về Lục Dao. Nhưng Tam gia cũng phát hiện ra trong hình chỉ có bóng dáng của Lục Dao còn không thấy có bóng dáng người nhà của cô.
Mà lúc trước ông ta cho người đi theo Triệu Lập Khôn đến huyện Bình Dao, nơi đó là quê hương của Lục Dao, nhưng hai nhóm người này không tìm thấy gì, còn suýt chút nữa bị người ta bắt lại.
Sau đó Triệu Lập Khôn mất hứng mà quay về, Tam gia cũng không dám tùy ý hành động. Nhưng bây giờ không ra tay không được, trong lòng Tam gia hiểu rõ La Phượng Linh là ai, cô ta là người từng được gặp thầy, nếu cô ta nói toàn bộ chuyện đó ra ngoài, e rằng cả ông ta và thầy đều sẽ gặp phiền phức.
“Cô Lục, đã lâu không gặp.” Tam gia gấp tài liệu lại, nhàn nhã bắt tréo hai chân, đối với ông ta, chỉ cần La Phượng Linh chết rồi thì mọi chuyện đều dễ làm. Mà vừa nãy A Hoa nhận được tin tức, tuy La Phượng Linh gặp được Lục Dao nhưng chưa nói được câu nào thì cô ta đã chết, đại họa lần này coi như là qua, ông ta còn cần quan tâm chuyện gì nữa?
“Tôi thực sự hy vọng tôi và ông chưa từng gặp nhau.” Lục Dao nói với giọng lạnh lùng hiếm thấy.
“Ha ha ha ha, cô Lục, gặp gỡ là chuyện duyên phận, cô cũng hiểu điều này mà, đương nhiên là nếu chúng ta có duyên thì mới gặp nhau.”
“Đây chẳng qua là nghiệt duyên bị tiểu nhân ngáng đường, ông đừng nên quá đáng!”
Lục Dao nắm chặt lấy vạt áo của mình, chính những người này đã khiến La Phượng Linh và Ngũ Gia Mẫn chết, cho dù một trong hai người này có người đáng chết nhưng bọn họ cũng không có quyền ra tay.
“Cô Lục, cô vẫn còn rất trẻ, cô vẫn cho rằng thế giới bây giờ vẫn là là khe suối trong núi ngày nào sao? Thị thị phi phi, ai có khả năng thì người đó có quyền định đoạt, lúc trước chúng tôi bỏ qua cho cô, nhưng cô Lục, chúng tôi không thể cứ bỏ qua mãi được!”
Cuối cùng Lục Dao cũng hiểu ra rồi, ông ta đang nhắc nhở nếu cô còn làm chuyện gì đó cản trở bọn họ, e rằng nhóm người này sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô nữa.
“Các người đang vi phạm pháp luật!”
Tam gia nghe xong câu nói đó của Lục Dao, ngược lại lại bật cười, “Ha ha, cô Lục, cô đã thấy chúng tôi vi phạm pháp luật chưa? Tất cả đều là dục vọng, tất cả đều là suy nghĩ của bọn họ, nếu cô cứ một mực áp đặt sai lầm này lên người chúng tôi thì chúng tôi cũng không còn gì để nói.”
Lục Dao mím môi không nói nữa, Tam gia khẽ cười một tiếng, “Cô Lục, cô rất có tài trong lĩnh vực phong thủy, chúng tôi cũng không hy vọng mất đi một đàn em có tài năng như vậy.”
Nói xong câu đó, đối phương cũng cúp điện thoại. Lục Dao vội vàng thở hổn hển, đối phương nói đúng, tất cả các vụ án bây giờ đều bắt nguồn từ những tham vọng của những người đó.
Vụ án của Trương An An là do Lưu Mậu Quốc bị mối thù của con gái mình che mờ mắt; Ngũ Gia Mẫn là bởi vì ăn trộm bản thiết kế của cô; La Phượng Linh là vì cứu chữa cho chồng con của mình; Vương Nho là vì bị Triệu Lập Khôn lợi dụng chuyện của Lý Duyệt; Còn vụ án trên công trường xây dựng, chính là vì sự tham lam của người nhà những người nạn nhân đó, tất cả đều là vì tham vọng...
Trừ vụ án trên công trường xây dựng ra thì những vụ án khác đều là do hung thủ tự gây ra. Bước đột phá duy nhất bây giờ chính là vụ án trên công trường xây dựng và vụ án của Ngũ Gia Mẫn. Ban đầu gần như hai vụ án này không có
bước tiến triển gì, đặc biệt là vụ án ở công trường xây dựng, chứng cứ đã được lắp ghép lại, nhưng bước đột phá duy nhất chính là vụ án của Ngũ Gia Mẫn, mấy người đàn ông đưa Ngũ Gia Mẫn đi ở KTV lúc đó, vẫn còn mấy người không bị bắt.
Nhưng vì không có ảnh chụp rõ mặt nên rất khó để tìm ra được những người đó, kể cả nghi phạm có trong hồ sơ vụ án, nhưng dù hỏi như thế nào, đối phương cũng không trả lời, khăng khăng không chịu nhận, thế nên vụ án này cứ như vậy bị hoãn lại. Cho dù cảnh sát điều tra cuộc sống của hắn và những người xung quanh thì cũng không phát hiện ra được điều gì kỳ lạ.
Bây giờ... Chỉ có mật mã của La Phượng Linh...
Hạ Thần Phong đặt một phòng khép kín, trong đó có một phòng khách và hai phòng ngủ. Lúc anh về thì trời đã khuya, tưởng rằng Lục Dao đã ngủ rồi, nhưng khi đẩy cửa ra thì thấy một bóng đen trên ghế xô pha trong phòng khách. Cơ thể anh vô thức bước vào trạng thái cảnh giác, nhẹ nhàng bước đến nhìn xô pha, anh thở phào nhẹ nhõm rồi lại lập tức nhíu mày, “Sao em vẫn chưa ngủ?”
Lục Dao ôm đầu gối ngồi ở một góc trên ghế xô pha, cô nhìn chiếc điện thoại trên mặt bàn, “Có chuyện gì vậy?”
Có vẻ như là đột nhiên bị kinh sợ, Lục Dao ngẩng đầu nhìn Hạ Thần Phong, “Anh về rồi à...”
Nhìn hệ thống sưởi trong phòng, Hạ Thần Phong cởi áo khoác ngoài, ngồi xuống ghế xô pha sau đó bật đèn bên cạnh lên, “Có chuyện gì vậy? Vẫn đang nghĩ về chuyện của La Phượng Linh à?”
Lục Dao khẽ lắc đầu, sau đó lại gật đầu, thở dài, “Vừa nãy người đàn ông đội mũ đen gọi điện thoại đến...”
Hạ Thần Phong chuyển sang nhìn chiếc điện thoại, cầm lên nhìn, anh biết mật khẩu của Lục Dao, ngoài mở khoá vân tay ra còn có thể nhập mật khẩu. Anh mở điện thoại di động, kiểm tra nhật ký cuộc gọi, trên đó ghi lại rất rõ ràng, cuộc gọi này gọi bằng điện thoại internet(*). Muốn tìm ra IP, chỉ sợ bọn họ dùng IP ảo, cho dù tìm ra được địa chỉ, sợ rằng đó cũng là địa chỉ giả, hơn nữa bây giờ cuộc gọi đã kết thúc, tìm ra được IP không phải là chuyện đơn giản.
(*) Điện thoại internet: Điện thoại internet hay còn gọi điện thoại IP (IP phone) sử dụng công nghệ Voice-over IP (VoIP) là cách truyền dẫn các cuộc gọi điện thoại qua mạng internet chứ không phải qua hệ thống PSTN truyền thống.
“Ông ta nói gì?”
Hạ Thần Phong không tin rằng những người này gọi đến mà không có lý do, anh đặt điện thoại xuống và nhìn Lục Dao với vẻ lo lắng, “Chúng ta không thể bỏ cuộc như vậy được. Thần Phong, em nhất định sẽ bắt được những người này!” Lục Dao từ từ ngồi dậy, xoay người nhìn Hạ Thần Phong, đôi mắt sáng lấp lánh đặc biệt bắt mắt trong không gian mờ tối.
Hạ Thần Phong vươn tay cầm lấy bàn tay lạnh của cô, “Em yên tâm, nhất định chúng ta sẽ bắt được những người này.”
Hạ Thần Phong không nói thêm lời thừa thãi nào, cho dù là vì cái gì, nhóm người này cũng đã chạm đến giới hạn của Hạ Thần Phong. Nhóm người này hết lần này đến lần khác chạm đến pháp luật, còn không phải là nhìn ra được cảnh sát không có cách nào để tìm chứng cứ sao?
“Vụ án điều tra thế nào rồi?”
Sau khi La Phượng Linh chết, rất nhiều chứng cứ đều bị cắt đứt, bây giờ chỉ có tìm được ai là người đưa bức thư đó cho La Phượng Linh thì may ra mới có thể một lần nữa tìm được manh mối về nhóm người này.