Một người đàn ông đeo kính lắc đầu, “Cái cặp này đúng là khó ‘xử’ thật, bên trong lắp thiết bị cảnh báo cỡ nhỏ, cho dù là cưỡng chế loại bỏ hay là sai mật khẩu thì cũng sẽ tự động phá hủy đồ vật ở bên trong. Lực phá hủy không lớn nhưng nếu đồ bên trong là giấy tờ vậy thì chắc chắn sẽ bị đốt cháy.”
Bọn họ đã nghiên cứu cái cặp này được một lúc rồi, chính vì phát hiện ra những điều này cho nên họ mới không dám tùy tiện phá khóa. Oái oăm nhất là khóa của cái cặp này là khóa số quay kiểu rất cũ, trông có vẻ rất dễ phá nhưng họ lại không dám tùy tiện ra tay.
Mã Văn Phi Cười, “Tôi đưa mật mã đến rồi đây.” Nói xong anh bước sang bên cạnh một bước. Lục Dao nhìn cái hộp đặt trên bàn kim loại, cái hộp đó được làm từ chất liệu màu ghi, trông nó có vẻ không to lắm.
Hai người đàn ông trao đổi ánh mắt với nhau rồi nghi ngờ tháo khẩu trang xuống, “Lão Mã, đây là ai?”
Họ đã gặp Hạ Thần Phong mấy lần nhưng đây là họ chưa từng gặp cô gái này. Chẳng lẽ đây là nhân viên phòng quản lý mới đến, trông cô ấy có vẻ xinh đẹp, yếu đuối không giống người làm cảnh sát mấy.
Mã Văn Phi nhún vai, “Được rồi, tôi không tùy tiện đưa ai vào đây đâu, đây là người phe chúng ta, có thể giải mật mã.”
Nói xong Mã Văn Phi đi qua đó, cúi người xuống nghiên cứu cái cặp số kia. Trong nó có vẻ rất bình thường, không nhìn ra được cái cặp số này có chỗ nào đặc biệt. Nhưng đồng nghiệp ở phòng kỹ thuật đều có chuyên môn, trong cặp này có chứa bí mật thì tất nhiên sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
“Tiểu Hạ à, cậu cũng nghe thấy rồi, chúng đã dùng thứ kỹ thuật cao là cái cặp này thì chắc chắn tài liệu bên trong rất quan trọng. Một khi nhập sai mật khẩu thì toàn bộ chứng cứ bên trong sẽ biến mất.”
Mã Văn Phi xác nhận lại một lần nữa, đây không phải chuyện đùa đâu. Lục Dao cắn môi, tiến lên trước một bước, “Đội trưởng Mã, nếu tôi không giải được mật mã này vậy thì phía chúng ta không ai có thể giải được.”
Hai người phòng kỹ thuật ở phía đối diện không tán thành với những lời này của Lục Dao, khẩu khí lớn như vậy chẳng khác nào coi bọn họ chỉ để làm cảnh cả. “Cô gái này, cô phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình, tuy kỹ thuật của chúng tôi không cao siêu nhưng chúng tôi cũng không ăn chực ở đây.”
Lục Dao cắn môi, “Xin lỗi, tôi không có ý đó. Đội trưởng Mã, hai anh cảnh sát, lúc đó có lẽ các anh cũng biết rõ vụ án của La Phượng Linh có một chỗ khác với những vụ án các anh xử lý trước đây đó là cô ta là người biết dùng âm dương bát quái… Cho nên trước đây khi ở bệnh viện, La Phượng Linh không trực tiếp cho tôi mật mã mà cho tôi một chuỗi hào âm và hào dương, cần phải kết hợp với bát quái Phục Hy(*) để suy luận mới có thể đoán ra được mật mã.”
(*) Bát quái Phục Hy: là bát quái do Phục Hy phát minh ra. Bao gồm Càn, Khôn, Chấn, Tốn, Khảm, Ly, Cấn, Đoài lần lượt đại diện cho trời, đất, sấm, gió, nước, lửa, núi, sông.
Mấy cảnh sát có mặt tại hiện trường đều là người coi trọng chứng cứ khoa học, đây cũng là lần đầu họ nghe nói đến Phục Hy, hào âm, hào dương gì gì đó. Nhưng vụ án của La Phượng Linh lúc đó rất ác liệt, thành phố Hải cũng biết tình hình của vụ án này, trong hồ sơ vụ án quả thực có đề cập đến Kinh Dịch, nhưng bây giờ đột nhiên bảo họ phải tin thì họ thực sự khó mà làm được.
Lục Dao nói rất khẩn thiết, Mã Văn Phi và hai người của phòng kỹ thuật trao đổi ánh mắt, trong mắt đều có vẻ do dự. Mã Văn Phi quay đầu nhìn ánh mắt chân thành của Lục Dao sau đó quay sang nhìn Hạ Thần Phong, hy vọng có được một gợi ý.
“Anh Mã, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này e rằng chúng ta vĩnh vĩnh không biết bí mật này là gì.” Chỉ có một cơ hội để mở cái cặp này, Lục Dao cũng rất
muốn biết rốt cuộc nội dung trong này là gì, đây là cơ hội La Phượng Linh dành cho cô.
“Được thôi!” Mã Văn Phi đập bàn, “Cô cứ thử đi! Nhưng mà chúng ta cũng phải chuẩn bị nếu thật sự sai mật mã thì có cách gì làm cho tổn thất xuống mức thấp nhất không?”
Hai người ở phòng kỹ thuật lắc đầu, “Bây giờ thì chưa có cách nào, không thể cưỡng chế mở cái cặp này được, hơn nữa nếu giấy tờ bên trong bị đốt cháy chúng ta cũng không có cách nào khác.”
Lúc này tất cả mọi người đều nhìn về phía cái cặp, Lục Dao thở một hơi thật sâu rồi bước lên phía trước nhìn cái cặp đặt ở trên bàn, đèn huỳnh quang lắp ở phía trên cái cặp chiếu ra một tia sáng.
Lục Dao vừa vươn tay ra thì…
“Khoan đã!” Một cảnh sát của phòng kỹ thuật lên tiếng ngăn cô lại, “Tuy chúng ta có thể suy luận ra mật mã nhưng đề phòng bất trắc, tôi đề nghị để đồng nghiệp có chuyên môn của chúng tôi mở bằng thiết bị chống bom.”
Lục Dao cau mày, cô quay sang nhìn Hạ Thần Phong, “Được! Làm như vậy an toàn hơn rất nhiều.”
Mã Vân Phi và Hạ Thần Phong bàn bạc với nhau, bây giờ không ai nói được đây là thứ gì, vẫn nên cẩn thận thì hơn. Tuy Lục Dao thấy mình mở cũng không sao nhưng cô vẫn nghe theo lời của Hạ Thần Phong. Lúc này Lục Dao nhìn thấy một đồng nghiệp mặc quần áo chống bom dày từ phía xa lảo đảo đi từng bước một lại gần cái cặp số sau đó từ từ ngồi xổm xuống. Ở chỗ không xa đã có cảnh sát chuẩn bị công cụ dập lửa.
Chỉ là một dãy số rất đơn giản mà khiến cho mọi người lúc này đều thấy căng thẳng, cảnh sát mặc quần áo chống bom cẩn thận đỡ cái cặp lên, bàn tay đeo bao tay dày rất khó cử động xoay khóa số.
Số đầu tiên: “6…”
Số thứ hai: “7…”
Bàn tay đeo găng tay phải dùng nhiều lực để mở khóa số hơn bình thường rất nhiều, họ chưa bao giờ cảm thấy thời gian lại trôi qua chậm như vậy… Số trên khóa số đã trở thành “67986…”
Chỉ còn một số cuối cùng, cảnh sát xoay khóa số đã toát đầy mồ hôi, anh ta thở dốc, cuối cùng cũng xoay được con số cuối cùng “1…”
Anh ta quay người làm một động tác ra hiệu, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều biết họ phải ấn khóa, mật khẩu này đúng hay sai thì phải xem giây phút này.
Lục Dao cấu chặt tay mình, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, cô đứng trong gió lạnh một nhưng chỉ cảm thấy căng thẳng. Cô cắn môi, dường như đã quên việc hô hấp, cô nhìn cảnh sát mặc quần áo chống bom quay người lại về phía mình.
“Mọi người cẩn thận!” Mã Văn Phi hô lớn, ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía trung tâm sân bãi, cảnh sát mở cặp cũng thở sâu một hơi, một tay đỡ cái cặp, tay còn lại ấn vào cái nút đó, anh ta cắn răng…
“Cạch…” Anh ta từ từ mở cái cặp ra, bên trong có một túi đựng tài liệu và rất nhiều sợi đan chặt vào nhau, chỉ cần một sợi bị đứt thì cái túi nhỏ ở bên trên cái cặp sẽ bị rách ra. Tuy không biết bên trong có gì nhưng chắc chắn đó là thứ có thể đốt cháy cái túi này.
Khi cảnh sát mở cái cặp cầm cái túi đứng lên mọi người mới thở phào một hơi, Mã Văn Phi nhận lấy bức thư và ra sức vỗ vào vai cảnh sát mặc quần áo chống bom.
Mã Văn Phi quay người giơ ngón cái với Lục Dao, không cần biết quá trình thế nào nhưng cái cặp đã được mở ra an toàn. Mã Văn Phi chuyển cái túi đựng tài liệu đó cho Hạ Thần Phong, Lục Dao kiễng chân lên, “Chúng ta vào trong xem đi.”