Hạ Thần Phong và Mã Văn Phi cười liên tục, tuy họ không chắc rốt cuộc người đàn ông này lợi hại thế nào nhưng để bảo đảm an toàn, họ đã gọi đồng nghiệp ở phòng kỹ thuật đến truy cập vào hệ thống camera giám sát của khách sạn này. Quả nhiên họ đã phát hiện ra trong này có dấu hiệu bị xâm nhập.
Cho nên những việc còn lại đã được tiến hành trong bí mật, họ đã chỉnh sửa mấy phút trong đoạn video đó, để Tiết Hoa tưởng rằng hai người vẫn còn ở trong căn phòng lúc trước. Cuốn sổ ghi chép đó rất quan trọng với Tiết Hoa và Tam gia, một khi bị phát hiện thì có lẽ hai người đó sẽ bị thầy vứt bỏ.
Bây giờ tuy đã bắt được Tiết Hoa rồi nhưng lại không có chứng cứ chứng minh ông ta chính là hung thủ giết Chu Dung Duy. Chứng cứ phạm tội duy nhất bây giờ là ông ta đột nhập vào phòng trộm cắp tài sản, còn các tội còn lại thì phía cảnh sát phải chứng thực, tìm kiếm chứng cứ.
Hạ Thần Phong liếc nhìn người đàn ông vẫn không nói câu nào này rồi kéo Mã Văn Phi ra khỏi phòng, “Anh có thể giao Tiết Hoa cho cảnh sát thành phố Tô không?”
Vốn dĩ Mã Văn Phi còn định ngáp nhưng lại đột nhiên dừng lại, anh vươn tay dụi mắt, trong đôi mắt buồn ngủ toàn là tơ máu, “Giao cho các cậu? E là hơi khó vì vụ án xảy ra ở chỗ chúng tôi.”
“Điều này thì em biết, cho nên đợi đến khi vụ án chỗ anh kết thúc…”
Việc đằng sau người tên là Tiết Hoa này không đơn giản như vậy, cho dù lần này không tìm được chứng cứ có ích thì Hạ Thần Phong cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Mã Văn Phi nhìn Hạ Thần Phong, thằng nhóc này là do một tay anh đào tạo, anh cũng coi như hiểu con người Hạ Thần Phong, “Người này lại gây ra chuyện gì ở chỗ cậu à?”
Gây ra chuyện gì à? Hạ Thần Phong khẽ cau mày, anh đã nhìn thấy Tiết Hoa trong đoạn video đó rồi. Nhưng đoạn video đó không thể đại diện cho điều gì cả, anh cau mày, trên mặt có vẻ buồn phiền, biết rõ là người này có vấn đề nhưng lại không tìm được chứng cứ chứng minh…
Mã Văn Phi nhìn thấy Hạ Thần Phong như thế này thì còn gì không hiểu nữa. Anh bước lên trước vỗ vai Hạ Thần Phong, “Cậu đấy à, vẫn giống như trước đây!”
“Dù cậu nghi ngờ ông ta nhưng cũng phải có nguyên nhân, nếu không làm sao có thể đưa ông ta đi được…” Nói xong câu này Mã Văn Phi liền thở dài, nhìn thấy dáng vẻ giống như không đồng tình của Hạ Thần Phong anh lại nói tiếp, “Nhưng cậu cũng đừng sốt ruột, chỗ cậu chắc cũng có chút manh mối rồi đúng không, bây giờ cứ giải quyết vụ án này trước đã, chưa biết chừng lại có manh mối thì sao?”
Nghiêng đầu nhìn hành lang sáng trưng, khi Hạ Thần Phong quay đầu lại ánh mặt anh đã lấy lại được vẻ bình tình trước đây, “Anh Mã, em hiểu rồi, chỉ là…”
Tuy Hạ Thần Phong đang đứng ở vị trí đối diện với căn phòng nhưng anh cũng chỉ nhìn thấy một góc của ghế xô pha. Nhìn từ góc độ đó Hạ Thần Phong chỉ có thể nhìn thấy nửa thân dưới của Tiết Hoa, hình như có thứ gì đó dính vào đế giày Plimsolls màu đen đỏ kia.
“Chỉ là gì?” Mã Văn Phi chỉ nghe thấy một nửa liền cau mày hỏi lại.
Bị Mã Văn Phi hỏi như vậy Hạ Thần Phong lập tức hoàn hồn, “Chỉ là, nếu người này thật sự có liên quan đến vụ án đó vậy thì chúng ta bắt buộc phải bảo đảm tính mạng của ông ta…”
Tính mạng? Mã Văn Phi không hiểu, Tiết Hoa đã ở trong tay bọn họ rồi, lẽ nào còn có người đến giết người diệt khẩu? Nhưng nhìn nét mặt của Hạ Thần Phong Mã Văn Phi liền hiểu ra, “Ý cậu là…”
Hạ Thần Phong hiểu Mã Văn Phi muốn nói gì, anh gật đầu, “Đúng vậy, nếu thật sự có liên quan, vậy thì rất có khả năng ông ta sẽ tự sát giống như La Phượng Linh…”
“Chẳng phải La Phượng Linh nhận được thư xong mới…” Mã Văn Phi bỏ dở câu nói của mình, đôi lông mày đẹp đẽ thẳng tắp cau chặt vào nhau, trên trán của anh lại có thêm một nếp nhăn rất sâu, những nếp nhăn này là do cau mày suy nghĩ mỗi khi gặp phải vụ án gây ra.
Anh thò tay vào túi mò rất lâu, lục trong túi áo trên đến túi quần đều không thấy một điếu thuốc
nào. Lúc này anh chợt nhớ ra mình đã hút hết bao thuốc lá để chống lại cơn buồn ngủ rồi, anh thở dài, “Ý của cậu là vụ án của La Phượng Linh có liên quan đến người này?”
Vụ án 3.15 của La Phượng Linh có lẽ là do cô ta tự gây ra, nhưng đằng sau chắc chắn có bóng dáng của những người này. Sau khi nhận được thư, La Phượng Linh lập tức tự sát. Có thể chúng ta không dễ biết được rốt cuộc bên trong bức thư này viết gì, nhưng không chỉ có La Phượng Linh mà mấy vụ án khác cũng có liên quan đến bọn họ, những vụ án này có một điểm chung rất lớn.”
“Manh mối bị cắt đứt?”
Quả nhiên Mã Văn Phi là người từng trải, chỉ cần suy nghĩ một lúc liền hiểu ra tất cả khúc mắc trong chuyện này. Nhưng cũng phải thôi, nếu manh mối không bị cắt đứt thì tại sao Hạ Thần Phong lại còn ở đây do dự chứ?
Mã Văn Phi xoa mặt, tư duy của anh lập tức trở nên rõ ràng. Manh mối bị cắt đứt quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy kiểu, hoặc là có người chịu tội thay, hoặc là hành vi phạm tội rất hoàn hảo, hoặc là nhận vật quan trọng chết rồi mà thôi.
Nhưng đối với cảnh sát thì trên thế giới này, chẳng có hành vi phạm tội nào là hoàn hảo, chỉ cần đã ra tay thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Cho nên khi một manh mối bị cắt đứt do có người chịu tội thay hoặc là nhân vật quan trọng chết, vậy thì họ phải đi tìm một manh mối có ích khác.
“Trước đây ông ta đã gây ra vụ án khác?”
“Vâng, nhưng em vẫn chưa tìm được chứng cứ chứng minh.”
Mã Văn Phi thở dài, “Cho nên bây giờ cậu chỉ đang suy đoán?”
Quả thực khi phá án cần có suy đoán ở một mức độ nhất định để có thể đảm bảo những khả năng có thể xảy ra của vụ án. Nhưng đối với người phá án thì bất cứ sự suy đoán cũng cần chứng cứ hoặc manh mối nhất định. Nếu không có chứng cứ và manh mối nào mà chỉ dựa vào giác quan thứ sáu gì đó thì quá chủ quan.
“Tiểu Hạ, tôi nhớ ban đầu cậu không phải người như vậy…” Mã Văn Phi vẫn là cảnh sát hình sự khá truyền thống, Hạ Thần Phong lúc đầu cũng như vậy, anh chỉ tôn trọng sự thật, chỉ tin vào manh mối mình tìm được.
Nhưng có một khả năng thường xảy ra đó là, một thứ mà ban đầu mình luôn tin tưởng lại bị phá vỡ ngay trước mặt mình vào một lúc nào đó chẳng hay. Khoảnh khắc đó giống như là ngọn núi cao không thể dao động đột nhiên sụp đổ ngay trước mặt mình.
Hạ Thần Phong biết Mã Văn Phi luôn rất quan tâm đến thân phận của Lục Dao nhưng anh không định nói gì cả. Có một số người sẽ không bao giờ tin vào một số việc họ không muốn tin, cho dù họ nhìn ra cái gì đó. Chẳng phải là có một câu nói là “người ta không bao giờ đánh thức được người giả vờ ngủ” hay sao.
“Anh Mã, đôi khi những gì chúng ta thấy chưa chắc đã là sự thật… Hơn nữa, chúng ta đã quen nhau lâu như vậy, em là người thế nào anh còn không hiểu sao?” Hạ Thần Phong cúi đầu khẽ nói.
Đúng vậy, Mã Văn Phi biết Hạ Thần Phong là người thế nào. Hạ Thần Phong còn cố chấp theo đuổi sự thật hơn cả anh. Ban đầu khi mới đến Cục Cảnh sát, Mã Vân Phi đã từng nhìn thấy Hạ Thần Phong vì một vụ án mà một tuần liền không nghỉ ngơi tử tế, đến khi phá được án rồi thì cả người gục ngay trước bàn làm việc.
Mã Văn Phi thở sâu một hơi, “Ừ, việc này cậu tự có tính toán là được.” Đến cuối cùng anh vẫn không nói gì nhiều cả. Không phải là anh hoàn toàn không tin vào chuyện này, dù sao thì có rất nhiều việc kỳ lạ vẫn đang xảy ra. Nhưng nếu muốn Mã Văn Phi lập đồng ý với quan điểm của Hạ Thần Phong thì chắc chắn là không thể rồi.
Sau khi nói chuyện một lúc thì cơn buồn ngủ của Mã Văn Phi đã chạy đi đâu mất, cũng vì trên hành lang này không có máy sưởi như trong phòng nên anh cũng tỉnh ngủ vì cơn lạnh.