“Cô nhóc, đây là nơi ngọa hổ tàng long, bây giờ cháu đã nổi tiếng trong giới Âm Dương, ngay cả khi cháu không biết, nhưng cháu vẫn phải cẩn thận, nơi có lợi ích ắt sẽ có đấu tranh. Ông đã già rồi, cái giang hồ này, về sau chính là thế giới của các cháu.”
Lục Dao hiểu, cô khẽ nhíu mày. Thật ra cô không muốn nghe bất kỳ điều gì về giới Âm Dương hay giới gì gì khác. Trước đây cô không biết gì về giới Âm Dương, cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình lặng. Nhưng bây giờ những điều này giống như đẩy Lục Dao phải đối mặt với bóng tối mà Lục Dao không muốn đối mặt.
Nhìn Lục Dao nhíu mày, An Bang Quốc cũng nhíu mày, “Trong cái giới này đều coi trọng thế lực gia tộc. Trên đời này, làm gì có công bằng thật sự, xuất phát điểm của một người thực sự có thể thay đổi cuộc sống của người đó. Cô nhóc, tuy gia tộcháu đã không còn, nhưng cháu phải nhớ kỹ, cháu là con cháu của nhà họ Lục, xuất phát điểm của cháu không hề thấp, những người này không dám làm gì cháu đâu, nên cháu cứ yên tâm đi.”
“Nhưng... Cháu lo cho người bên cạnh cháu...”
Lục Dao nhớ đến người đàn ông đứng sau Đỗ Hiểu Lan ở bệnh viện hồi trước. Đó là một sự uy hiếp trắng trợn, Lục Dao không sợ bọn họ tìm mình, nhưng cô sợ họ sẽ làm tổn thương đến những người xung quanh cô.
An Bang Quốc thở dài, “Vượt khỏi trần lao việc chẳng thường; Đầu dây nắm chặt giữ lập trường; Chẳng phải một phen xương lạnh buốt; Hoa mai đâu dễ ngửi mùi hương(*). Cô nhóc, mọi chuyện trên đời chuyện nào cũng có khó khăn... Năm đó ông được nhà họ Lục của cháu giúp đỡ, điều duy nhất có thể làm cho cháu bây giờ chính là điều này.” An Bang Quốc mở cái hộp nhỏ ở bên cạnh ra, bên trong có một con dấu.
(*) Đời Đường khoảng niên hiệu Đại Trung, sư tịch tại núi Hoàng Bá. Vua sắc phong là Đoạn Tế Thiền sư. Sư để lại bài kệ sau để khuyến khích chúng đệ tử.
Lục Dao liếc mắt nhìn sang, chỉ biết rằng con dấu này là vô giá, cô lắc đầu, “Không đâu ạ, ông có thể nói cho cháu biết một chút về chuyện của ông nội cháu là cháu đã vui lắm rồi, còn cái này cháu không nhận được ạ.”
“Ha ha ha ha, cháu nhận đi, năm đó bà nội cháu chọn con dấu ngọc này cho ông, chớp mắt một cái đã qua nhiều năm như vậy, nếu sau này các cháu đến Bắc Kinh thì con dấu này sẽ rất hữu ích đấy. Ông đã già rồi, không còn nhiều thời gian, cái mạch này, nó gần như bị phá hủy khi đến đời ông...” An Bang Quốc nhẹ giọng nói, giọng điệu mang theo vẻ buồn bã.
Mặc dù trên khuôn mặt ông đang mỉm cười, nhưng trong ánh mắt vẫn mang theo vẻ đau thương, “Ông...” Mặc dù nhìn An Bang Quốc trông rất có tinh thần, nhưng sức sống trên người đã giảm đi, nói cách khác, đại nạn cách ông không còn xa nữa.
“Cô nhóc, nếu cháu thấy ngại, vậy thì xem cho ông một quẻ?” An Bang Quốc quay đầu lại, nét mặt mang theo vẻ hy vọng, “Tính cho ông già này, còn có bao nhiêu thời gian...”
Mặc dù Lục Dao vẫn còn ít tuổi, nhưng An Bang Quốc chưa bao giờ xem thường cô gái nhỏ này. Hôm nay ông cũng có cảm giác, mình không còn nhiều thời gian ở nhân gian nữa. Nhưng mình vẫn còn nhiều chuyện chưa thực hiện được, cho nên điều ông muốn làm đầu tiên là ông muốn nhìn thấy sự hồi sinh của nhà họ Lục, thứ hai ông cũng muốn nhìn bản lĩnh thực sự của Lục Dao.
Lục Dao gật đầu, cầm chiếc túi mang bên người ra, An Bang Quốc vươn tay, “Đợi đã.” Ông chật vật đứng lên, lấy một miếng vải đỏ từ trong phòng ra, sau đó cẩn thận sắp xếp lại đồ đạc trên bàn trà rồi phủ miếng vải đỏ lên, “Mấy quẻ tiền xu của cháu chính là bảo bối quý giá.”
Lục Dao mỉm cười, “Ông còn xót hơn cả cháu...” Nói xong, cô hít vào một hơi thật sâu và khẽ nhắm mắt lại. Ba đồng tiền cổ như có sự sống trong tay Lục Dao.
Nhìn từng quẻ tượng ra một, sau khi đợi sáu quẻ tượng đi ra hết, Lục Dao nhìn quẻ tượng một lúc lâu không
nói gì, ngẩng đầu, trong ánh mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.
An Bang Quốc nghiêng người, “Thế nào?”
Lục Dao khẽ lắc đầu: “Người xưa đều lấy hào Quan Quỷ làm chứng bệnh, hào Tử Tôn làm thuốc chữa bệnh, hào Quỷ mạnh nghĩa là bệnh nặng, hào Quỷ yếu là bệnh nhẹ. Nhưng thật ra không phải như vậy. Nếu hào Quan Quỷ giữ thế, mất đi cơ hội tự chẩn bệnh, bị hào Tôn Tử mạnh hơn khắc thì chẳng những bệnh không tốt lên mà còn có mối nguy về sinh mệnh. Trong quẻ này Trung Thổ mạnh nhất, mà còn có Ngọ hỏa phát động, Thần thổ lại động sinh Ngọ hỏa. Thổ quá vượng thì bản thân ngũ hành đại biểu cho bộ phận cơ thể và ngũ hành bị khắc, đại biểu cho bộ phận cơ thể dễ mắc bệnh, cho nên… tính tình và máu, thận…” Mấy câu còn lại, Lục Dao không nói tiếp nữa.
An Bang Quốc thấy có vẻ cô nhóc không nói tiếp được nữa liền cười, “Ha ha ha, cô nhóc, cháu nói rất đúng. Nhưng cháu không cần đau lòng, cả đời này của ông thế là đã đủ. Bây giờ ông già này cũng mệt mỏi rồi, cát bụi sẽ trở về với cát bụi, đây chẳng phải là nhân quả tuần hoàn mà chúng ta vẫn nói đến sao?”
An Bang Quốc rất hiểu tình hình sức khỏe của mình. Lục Dao thở dài, con người không thể quyết định được sinh lão bệnh tử, nhưng An Bang Quốc có suy nghĩ thoáng như vậy cũng tốt.
“Nhìn cậu chàng kia chắc là muốn qua đây rồi nhỉ. Nào đến đây, ông giới thiệu cho cháu, cháu gái của ông.” Lục Dao quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Đao và một cô gái có khuôn mặt tròn tóc dài đang đẩy cửa đi vào.
Sắc mặt của Tiểu Đao rất xấu, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo cô gái tóc dài, cô gái kia thấy An Bang Quốc liền chạy như bay đến, nhào vào trong lòng của ông, “Ông ơi.”
“Được rồi được rồi, không thấy ở đây còn đang có khách hả, cháu ra dáng con gái một chút đi chứ.” Mặc dù An Bang Quốc có trách cứ, nhưng vẻ mặt vẫn rất hưởng thụ, cưng chiều vỗ nhẹ vào tay cô gái.
“Nào, ông giới thiệu với cháu, đây chính là Lục Dao, cháu gái nhà họ Lục. Còn đây là cháu gái của ông - An Thanh Sam, đứng thứ mười ba trong nhà, cháu gọi là An Thập Tam cũng được.”
Lục Dao và An Thập Tam chào hỏi với nhau, “Xin chào.” Lục Dao đứng dậy, hơi gật đầu.
“A, nhìn cô Lục có vẻ nhỏ tuổi hơn tôi nhỉ, tôi gọi em là em Lục Dao nhé.” An Thập Tam là một người thẳng tính, mặc dù bây giờ tuổi không còn nhỏ nữa, nhưng tính tình vẫn giống trẻ con, điều này chứng tỏ những người xung quanh và gia đình An Thập Tam rất yêu thương và che trở cho cô, bằng không sao có thể có tính cách này chứ, nhưng điều này cũng không có nghĩa là An Thập Tam vô hại như vẻ bề ngoài.
“Thập Tam, cháu xem lại bộ dạng của cháu đi kìa.” An Bang Quốc vỗ lên tay An Thập Tam, thể hiện sự không đồng tình.
“Thôi đi, Giám đốc An, nói gì thì Lục Dao chỗ chúng tôi cũng là một thần toán, cô bớt lôi kéo làm quen đi.” Vừa rồi Tiểu Đao cậu đây còn bị Giám đốc An này ức hiếp đấy.
An Thập Tam ngồi dậy, “Cảnh sát Phương, sao anh nói khó nghe vậy.”
Dường như là câu này nhắc nhở An Bang Quốc và Lục Dao, “Được rồi, đã điều tra xong đê sông đó chưa?”
“Ông ơi, chắc chuyện này cần phải đi hỏi cô Út rồi.” An Thập Tam nhíu mày, trước đây công trình này là do bọn họ giành được, nhưng giám sát công trình là do chính công ty của cô Út nhận thầu.