Sơ Cửu Của Lục Hào

Ngôi Sao Phát Sóng Trực Tiếp


trước sau

Hạ Thần Phong quay đầu sang nhìn người phụ trách kỹ thuật, “Các cậu có thể tạo ra số liệu ảo, làm tăng số người xem live stream lên.”

Người quản lý lau mồ hôi, “Có thể có thể, chúng tôi sẽ xử lý ngay...”

Mùa đông lạnh giá, vậy mà trán mấy người lập trình viên cũng toát đầy mồ hôi, Triệu Lập Khôn nhìn số người bắt đầu tăng vọt lên trên màn hình live stream, hắn ta cau mày, “Thế nào, các anh định dùng số liệu ảo để đánh lừa tôi sao?”

“Có thể tăng số lượt bình luận không?”

Nghe thấy yêu cầu này, khuôn mặt của ba lập trình viên đều hiện ra vẻ khó coi, “Sợ rằng không làm được...”

Mà Triệu Lập Khôn lúc này đang cầm điện thoại di động, “Tôi đây đều thấy hết đấy...” Nói xong liền bỏ điện thoại di động xuống, xoay người dùng sức cắt mũi của Bùi Văn Quân xuống, “A!! Mũi... Mũi của tôi...”

Hạ Thần Phong nghiến răng, cơ bắp ở hai bên má đều đang run rẩy, “Cục trưởng...”

“Đây là sự cố nghiêm trọng do thiếu trách nhiệm!” Nhưng trong lòng Cục trưởng Vương cũng hiểu, nếu như không đồng ý, sợ rằng người đó sẽ chết ngay lập tức, “Mở!”

Những người dùng đang chửi ứng dụng, tất cả bọn họ đều liên tục truy cập vào ứng dụng, nhưng vẫn không thể nào vào được, đợi đến khi có thể vào được thì đã nhìn thấy gương mặt máu me be bét của một người bị trói vào cây cột...

Ngoài một vài người la hét thì hầu như tất cả mọi người đều đang mắng chửi và dạy bảo Triệu Lập Khôn, nhưng hình như hắn ta chẳng thèm quan tâm, như thể những lời này là những lời ca ngợi hắn ta ngày xưa vậy, hắn ta đều rất vui vẻ chấp nhận nó.

“Vì tất cả mọi người đã quay trở lại, nên buổi biểu diễn của tôi cũng sẽ bắt đầu ngay lập tức...”

Lục Dao nhìn điện thoại, bây giờ nhóm của cô đang ở trong bảo tàng, người quản lý bảo tàng cũng nhìn thấy video trực tiếp, khuôn mặt hiện vẻ lo lắng, “Cảnh sát Phương đã chuẩn bị xong...”

Lục Dao muốn một mình ở một phòng, Tiểu Đao và Tiểu Quách đứng canh ở cửa, hai người lặng lẽ ngồi ở một bên, còn Lục Dao thì cầm điện thoại bật video trực tiếp lên, ngồi trên tấm thảm ở giữa phòng, trên đó có một cái bàn nhỏ.

Trong bảo tàng có nhiều di tích lịch sử, theo Lục Dao thì những cổ vật này đều mang tính tâm linh, những thứ này ở đó một thời gian dài nên đã mang trong mình từ tính của khu vực đó, bây giờ ở trong một môi trường như vậy, toàn bộ thể xác và tinh thần của Lục Dao đều bình tĩnh lại trong nháy mắt. Thông thường, nếu muốn bói toán thì điều kiện quan trọng là trái tim bạn phải thành kính. Tục ngữ nói, có tâm thì ắt sẽ linh.

Cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, lắng nghe giọng nói Triệu Lập Khôn phát ra từ video trực tiếp, như thể mọi thứ đều phát ra từ phía chân trời xa xôi.

Triệu Lập Khôn không biết kế hoạch bây giờ của Lục Dao, hắn ta nhìn vào camera, “Lục Dao, lúc đó ở bờ sông Liễu, cô đã nhìn thấy gì?”

Nhìn thấy gì chứ?

Lục Dao từ từ mở mắt ra, “Thiên ngũ sinh thổ, địa thập thành chi. Nhất lục ở phía bắc, nhị thất ở phía nam, tam bất ở phía đông, tứ cửu ở phía tây, ngũ thập ở giữa. Anh viết… một hào dương...”

Lục Dao viết vào phần bình luận những lời này, mặc dù tài khoản của cô chỉ là một tài khoản rất bình thường, nhưng Triệu Lập Khôn đã nhìn thấy cô trong nhiều câu bình luận kỳ lạ, khóe miệng hắn ta nhếch lên thành một nụ cười, “Thì ra cô ở đây...”

Triệu Lập Khôn bật quyền nói chuyện cho Lục Dao, “Lục Dao, đã lâu không gặp...”

Cư dân mạng bắt đầu sôi sục lên, mặc dù sau khi đóng xong “Di Tiên Truyện” thì Lục Dao liền biến mất, nhưng điều này không thể ngăn được nhiều lời bình luận về vẻ đẹp của cô, cộng thêm liên tục có scandal, theo sự cố của Triệu Lập Khôn thì độ hot của cô lại một lần nữa bùng nổ.

“Anh Triệu...”

Triệu Lập Khôn cười ha ha, giọng điệu tỏ ra mỉa mia, “Bây giờ vẫn còn gọi tôi là anh Triệu, chẳng lẽ không phải là các người muốn tôi mang tội danh giết người, bệnh tâm thần hay sao?”

Trước đây, có bao nhiêu người thích Triệu Lập Khôn, coi hắn ta là mẫu bạn trai lý tưởng, ông chồng quốc dân, ngày nào cũng nhìn hình của hắn ta và gọi chồng. Bây giờ những người đó đều cảm thấy kinh tởm. Đồng thời cũng có người nghĩ, lúc trước có người nói kỹ năng diễn xuất của Triệu Lập Khôn không tốt, ai bảo hả, tên này rõ là một tên tâm thần phạm tội giết người đóng vai một ngôi sao bình thường xuất sắc đến thế kia mà. Nếu không phải cảnh sát phát hiện, chắc chắn bây giờ tất cả mọi người vẫn không biết Triệu Lập Khôn là một kẻ biến thái như vậy.

Dường như
nghe được Triệu Lập Khôn tự giễu, những người xem đều để lại bình luận mắng chửi, chỉ có một mình Lục Dao dường như là không nghe ra được ý của hắn ta, toàn bộ suy nghĩ của cô đều đang tập trung vào chiếc la bàn ở phía trước.

Vì muốn kéo dài thời gian gian để Triệu Lập Khôn ở một chỗ không di chuyển, nên cô đã phải cố gắng ổn định lại tâm trạng của hắn ta, “Anh Triệu, tôi không hiểu tại sao mọi chuyện anh làm đều nhằm vào tôi.”

La bàn trong tay Lục Dao là mượn được từ bảo tàng, chiếc la bàn này là đồ cổ, mặc dù không dễ sử dụng, nhưng bởi vì nó là thứ có từ rất lâu về trước nên nó chính xác hơn so với la bàn bây giờ rất nhiều.

Nói chung, cơ bản là Lục Dao không biết dùng la bàn, nhưng lần này Lục Dao muốn tìm ra Triệu Lập Khôn trong thời gian nhanh nhất. Bỏ qua sự quấy nhiễu của từ trường xung quanh hắn ta, việc sử dụng la bàn kết hợp với “lục hào” có thể sẽ tăng khả năng chính xác của tính toán và suy đoán. Thiên - địa - nhân ba yếu tố đã có đủ, bây giờ chỉ cần lợi dụng vận may ở nơi này để hiển thị được nơi ở của Triệu Lập Khôn là được rồi.

Nghe được câu hỏi của Lục Dao, trên khuôn mặt của Triệu Lập Khôn hiếm khi hiện ra vẻ bối rối, trong video dường như rất yên tĩnh, chỉ có người đàn ông phía sau đang phát ra tiếng thở hổn hển.

Trong phòng giám sát mạng, Hạ Thần Phong đứng trước màn hình lớn, nhìn video, đột nhiên anh khẽ nhíu mày, “Phóng to âm thanh nền lên, tua về trước!”

Các nhân viên kỹ thuật lập tức làm theo. Trong video, trừ tiếng Bùi Văn Quân ra thì hình như còn có tiếng nhạc, tiếng nhạc rất nhỏ, gần như là không nghe thấy, nhưng có một đoạn có một nốt nhạc rất cao.

“Có thể loại bỏ tạp âm không? Phóng to tiếng nhạc đó...”

Mà Triệu Lập Khôn đang phát video trực tiếp thì đang nhíu mày, dường như là cũng đang tự hỏi bản thân mình vì sao lại nhằm vào Lục Dao. Lúc đầu, hắn ta nghe nói về Lục Dao từ phía Hoàng Diệp, nhưng cũng không để ý. Tuy nhiên về sau, hắn ta lại biết những lần hành động của Hoàng Diệp đều thất bại vì có sự can thiệp của Lục Dao. Lúc đó hắn ta bắt đầu chú ý đến Lục Dao, hắn ta là kiểu người phản cốt(*), càng không muốn hắn ta làm thì hắn ta càng muốn làm.

(*) Phản cốt: trong xã hội Trung Quốc cổ đại, từ này dùng để chỉ những người có tinh thần nổi loạn dị giáo, không chung thủy và bất công. Trong xã hội hiện đại, phản cốt trở thành biểu tượng của sự can đảm để sáng tạo và suy nghĩ nhanh chóng.

Lần đầu tiên hắn ta thấy Lục Dao là ở trong đoàn làm phim Di Tiên Truyện và khác xa so với tưởng tượng của hắn ta. Ban đầu hắn ta nghĩ rằng Lục Dao là kiểu người khoa trương, nhưng khi nhìn thấy Lục Dao thì lại hoàn toàn khác, cô rất yên lặng. Dù là một người xuất sắc, nhưng cô lại là một người rất hướng nội, nếu không có bộ phim này, căn bản là hắn ta sẽ không có cơ hội được tiếp xúc với cô.

Hắn ta muốn chứng minh rằng mình giỏi hơn Lục Dao, vì vậy mà hắn ta bắt đầu nhằm vào cô liên tục, nhưng sau đó cũng lại liên tục thất bại, và hắn ta cảm thấy hình như mình đang dần có cảm giác với Lục Dao...

Hắn ta có thói quen nhìn Lục Dao giao tiếp, có thói quen khiến Lục Dao nhớ rõ mình, cho dù cách ghi nhớ chẳng phải là tốt đẹp gì, nhưng hắn ta chỉ muốn Lục Dao nhớ rõ về mình.

Hắn ta nhìn một bình luận trên màn hình có nội dung là, [Là vì Triệu Lập Khôn thích Lục Dao, nhưng Lục Dao không thích anh ta, nên anh ta mới làm những chuyện như trẻ con để thu hút sự chú ý của cô ấy...]

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện