Chu Kiều Kiều đỏ mắt, ngẩng đầu lên, “Tôi không giết người, tuy tôi rất hận Phó Tuệ Văn đó nhưng một người phụ nữ như tôi lấy đâu ra khả năng đi giết người chứ! Đừng thấy vẻ bề ngoài người phụ nữ Phó Tuệ Văn này như con gái nhà lành mà lầm, thực ra bên trong chính là đồ phóng đãng. Ngô Phi Phàm cũng là một tên háo sắc, nếu không phải bị Phó Tuệ Văn dụ dỗ thì anh ta nào có lá gan ra ngoài chơi bời như vậy. Tôi chỉ nhận được điện thoại của một người phụ nữ nói rằng tôi phải dùng danh nghĩa Ngô Phi Phàm hẹn Phó Tuệ Văn đến gặp mặt ở chỗ cũ, nói là có thể cho tôi xả giận. Đến thứ sáu, vốn dĩ tôi và Ngô Phi Phàm đều ở thành phố Hải chuẩn bị ra nước ngoài đón năm mới nhưng tên chết tiệt này lại nhận được cuộc gọi của Phó Tuệ Văn liền vội vã ra ngoài. Thấy thế tôi liền đồng ý với người gọi điện thoại kia, sau đó nhanh chóng đến thành phố Tô làm một trận ra trò với Ngô Phi Phàm...”
Chu Kiều Kiều cảm thấy có lẽ Ngô Phi Phàm đã giết chết Phó Văn Tịnh, cho nên trước đó cô ta đều cố gắng ngậm miệng không nói, nhưng chỉ với một câu mà người cảnh sát này đã nói ra được tâm tư trong lòng mình. Tên đàn ông cặn bã Ngô Phi Phàm này liệu còn xứng đáng để cô ta mạo hiểm, nếu như cảnh sát thực sự cho rằng cô ta có tội vậy thì thật sự là...
Tuy Chu Kiều Kiều thật sự thích Ngô Phi Phàm, nhưng những chuyện mà Ngô Phi Phàm làm khiến Chu Kiều Kiều cũng thấy cay đắng, cho nên do dự mãi cuối cùng cô ta cũng nói ra sự việc này.
“Tôi chặn xe của Ngô Phi Phàm ở đường Chung Diệu, tôi biết khu nhà nhỏ đó là chỗ cũ của bọn họ. Trước đây, câu lạc bộ này thuộc sở hữu của một người anh em của Ngô Phi Phàm. Sau đó không mở cửa, vẫn luôn bị bỏ hoang, thực ra khóa của căn nhà là giả, không có mật khẩu, người quen đều có thể đẩy cửa đi vào. Sau khi gọi điện thoại, tôi vì muốn chắc chắn rằng Phó Tuệ Văn đúng là đã nhận được một bài học nên mới từ thành Phố Hải đến đó.
Chu Kiều Kiều nói xong liền ngẩng đầu lên, “Điều tôi nói là sự thật, không phải các anh có thể kiểm tra camera giám sát sao? Sau đó, tôi lôi Ngô Phi Phàm đến ngồi cả đêm ở một cửa hàng ăn nhanh mở cửa 24 giờ phía Đông đường Chung Diệu, các anh toàn toàn có thể đi điều tra. Trong thời gian đó, Ngô Phi Phàm có ra ngoài khoảng bốn mươi phút, tôi cũng mải gọi điện với bạn thân.”
Hạ Thần Phong ngẩng đầu lên, đẩy tài liệu đến trước mặt Chu Kiều Kiều, “Bản xét nghiệm ADN này đã chứng minh đứa con trong bụng Phó Văn Tịnh là của Ngô Phi Phàm chồng cô.”
Chu Kiều Kiều sững sờ nhìn tài liệu trước mặt, trên đó có bao nhiêu là thuật ngữ chuyên ngành, cô ta không hiểu những thứ này nhưng khi nhìn tờ kết quả kia, trên đó viết rõ cái thai trong bụng Phó Văn Tịnh phù hợp với ADN của Ngô Phi Phàm. Bỗng nhiên Chu Kiều Kiều thấy bản thân thật ngu ngốc, vì người đàn ông như vậy mà khiến bản thân thảm hại như vậy, cô ta vừa khóc vừa chửi rủa, “Tên khốn nạn đó! Con tiện nhân này chết đúng là đáng đời...”
Trong những lời nói đó mang theo một cảm xúc thỏa mãn. Nếu như Phó Văn Tịnh còn sống, khi Chu Kiều Kiều biết được chuyện này, e rằng cũng khó nén được phẫn nộ trong lòng mà làm ra chuyện gì đó.
Chu Kiều Kiều trong sạch nhưng cô ta cũng đã nói rồi, khi hai người ở cửa hàng ăn nhanh, Ngô Phi Phàm đã rời khỏi đó bốn mươi phút. Đi từ cửa hàng ăn nhanh đến câu lạc bộ đó chỉ cần mười phút, tổng cả đi cả về chỉ cần hai mươi phút, vậy hai mươi phút còn lại Ngô Phi Phàm đã làm gì?
Tiểu Đao đi ra khỏi phòng thẩm vấn, cậu sờ cằm, “Hai mươi phút, chẳng nhẽ tên Ngô Phi Phàm này là hung thủ?” Vì mấy ngày nay bận không được nghỉ ngơi tử tế, cằm Tiểu Đao đã mọc râu lún phún, sờ vào lại phát ra âm thanh “sạt sạt”, “Nhưng mà phải trừ đi thời gian hai người
tranh chấp trong hai mươi phút này, tên Triệu Dân đó thì mấy phút?”
Nghĩ đến đây, Tiểu Đao nhìn Hạ Thần Phong một cách rất bỉ ổi, ý tứ trong mắt không hề che giấu.
“Ngô Phi Phàm không phải hung thủ, thời gian không khớp. Hơn nữa, vừa nãy cậu cũng đã nghe Chu Kiều Kiều nói về chuyện nghe điện thoại, người trong điện thoại chắc hẳn mới là hung thủ.”
Nếp nhăn giữa lông mày của Hạ Thần Phong đã sâu đến mức có thể kẹp được con ruồi. Vụ án này trông có vẻ rất đơn giản, nhưng càng điều tra những uẩn khúc bên trong càng làm cho người ta phiền muộn. Khó khăn lắm mới tìm được một manh mối là manh mối liền đứt đoạn, sau đó lại tìm được manh mối mới, manh mối này lại đứt tiếp, lặp đi lặp lại hai lần như vậy. Nhưng cũng may là không có gì ngoài ý muốn xảy ra, chỉ cần tìm ra người phụ nữ trong điện thoại kia liền có thể phá được án.
“Nhưng mà, Chu Kiều Kiều cũng nói rồi, người trong điện thoại kia là phụ nữ? Người phụ nữ này có ý muốn làm cho Phó Văn Tịnh bị cưỡng hiếp không? Trong lời khai của Triệu Dân, thời điểm mới nhìn thấy Phó Văn Tịnh, quần áo của cô ta đã bị cởi gần hết rồi. Hơn nữa, bên cạnh còn có chiếc áo khoác mới bị xé ra, cho nên anh ta mới nhất thời không kiềm chế được mà làm ra hành vi như vậy. Nếu như người đó là phụ nữ thì chẳng lẽ cô ta là người đồng tính à?”
“Không phải, tuy thân hình Phó Văn Tịnh hơi gầy nhưng dáng người không phải kiểu nhỏ nhắn. Vết thương của cô ta ở nửa phía trên sau ót, dựa theo góc độ này thì chắc hẳn hung thủ thấp hơn nạn nhân khoảng mười centimet. Hơn nữa, đối phương phải có sức khống chế được Phó Văn Tịnh, dù sao thì vết thương đó không phải được tạo thành trong chốc lát, hung thủ đã dùng chiếc gạt tàn đó đập nhiều lần mà tạo thành.” Hạ Thần Phong cau mày nói, người gọi điện đến là phụ nữ nhưng hung thủ rõ ràng là đàn ông, cho nên bên trong vẫn còn có uẩn khúc?
“Dù thế nào đi nữa thì trước tiên chúng ta cần tìm hiểu là trong bốn mươi phút ra ngoài đó, Ngô Phi Phàm đã đi đâu.” Tiểu Đao vươn tay mở cửa một phòng thẩm vấn khác.
So với người không nói lý như Chu Kiều Kiều thì Ngô Phi Phàm đúng là nhát gan hơn nhiều.
Ngô Phi Phàm là nhà sản xuất phim truyền hình, cũng có chút danh tiếng trong giới. Tuy tên là Ngô Phi Phàm nhưng điểm duy nhất có thể gọi là phi phàm ở người đàn ông gần bốn mươi tuổi này có lẽ chỉ có cái tên đó.
Tướng mạo không có gì hơn người, mà thông thường, người có vẻ ngoài trông thật thà lại là người giả dối nhất.
Lúc này Ngô Phi Phàm trông có vẻ thành thật lại lo lắng đến mức vén cả tay áo lên trong ngày mùa đông, mái tóc bóng lộn bết dính xoắn lại với nhau, ánh mắt mơ hồ, trông rất sợ hãi.
“Ngô Phi Phàm, anh tự mình nói rõ hay là chúng tôi mang từng bằng chứng một đặt trước mặt anh?”
“Tôi... Tôi không biết các anh đang nói cái gì, tôi và Phó Văn Tịnh cũng không thân thiết lắm, chỉ giao lưu mấy lần trên phương diện công việc. Thứ sáu, tôi đến thành phố Tô vốn là công việc bình thường, các anh đừng có... Đừng có tùy tiện vu oan cho người khác! Tôi muốn tìm luật sư!”
“Ha ha, anh muốn tìm luật sư à? Được, nhưng mà tôi cảm thấy anh vẫn nên trực tiếp tìm một luật sư biện hộ thì hơn.” Tiểu Đao nói một cách không kiêng dè, câu này làm cho Ngô Phi Phàm cảm thấy có áp lực rất lớn, mồ hôi sau gáy ngày càng nhiều.
“Anh... Các anh...”
Ngô Phi Phàm lắp bắp đến mức nói chuyện không còn lưu loát nữa, anh ta hung hăng nuốt xuống một ngụm nước bọt, trong mắt có vẻ đấu tranh dữ dội.