Vào giây phút cuối cùng trước khi mất đi ý thức, trong đầu anh chỉ có một hình ảnh, trưởng tàu đen mặt dặn mình chú ý tình hình khi tàu đi qua thành phố Vân Châu...
Lục Dao vội vã đi vào phòng đọc sách, cô nhìn thấy Hạ Thần Phong cũng đang ngẩn người đứng trước máy tính, chấm đỏ kia đã biến mất, chấm đỏ biến mất chứng tỏ điều gì, chứng tỏ thiết bị đã bị hỏng rồi.
Hạ Thần Phong hoàn hồn, “Lục Dao, em ở trong nhà, đừng đi đâu hết!” Nói xong, anh chẳng buồn để ý bản thân mình vẫn chưa mặc áo khoác, xỏ dép lê xong liền chạy ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại.
Lúc Lý Bách nhận được điện thoại cả người đều mơ hồ, anh ta cầm lấy di động. Trần Hoa vốn đã thở phào nhẹ nhõm nhưng lúc nhìn thấy sắc mặt của Lý Bách, Trần Hoa đột nhiên đứng đậy, hoảng sợ nhìn anh ta, “Có chuyện gì vậy?”
“Chuyến tàu xảy ra chuyện rồi...”
Câu nói này giống như là lời niệm chú vậy, nó làm Trần Hoa sững sờ tại chỗ, một nỗi hãi hùng lập tức lan ra toàn thân. Nếu không có Lục Dao, có phải bây giờ mình đã chết rồi rồi không...
Hóa ra cái chết thực sự đã ở gần mình đến vậy, tay Trần Hoa run rẩy, anh ta cố gắng muốn cầm cốc cà phê lên nhưng mấy lần cà phê đều sánh hết ra ngoài.
Cảm giác này không tốt chút nào, thật sự không tốt chút nào. Cho dù Trần Hoa đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra, nhưng lúc sự việc thực sự xảy ra thì lại thấy đáng sợ hơn những người không biết chuyện.
Lý Bách lập tức cầm điện thoại bàn lên, dặn dò mấy nhân viên quản lý vẫn đang trực ban.
Công ích! Công ích!
Trước đó Lý Bách đã cứu tính mạng của phần lớn của hành khách, nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Tuy tâm trạng của anh ta bây giờ rất nặng nề, nhưng anh ta không cần phải đối mặt với áp lực của Hội đồng quản trị nữa. Hơn nữa, trong một khoảng thời gian tới, Tinh Thần sẽ được tất cả mọi người ghi nhớ trong lòng.
Sau khi dặn dò xong xuôi, Lý Bách bình tĩnh lại, gọi điện thoại cho Lục Dao, thời điểm này anh ta cảm thấy hình như chỉ có việc gặp Lục Dao mới là việc có thể làm cho anh ta cảm thấy yên tâm.
Ba giờ bốn mươi hai phút chiều, lúc chuyến tàu KRD 0289 đi qua đường hầm phía tây thành phố Vân Châu, đường hầm sụp đổ, toàn bộ thân tàu trước toa hành khách số tám bị chôn vùi dưới đường hầm trong lòng núi, nhiều đội cứu viện đã lập tức chạy đến hiện trường...
Bản tin này đã xuất hiện trên ti vi, trên mạng. Trong ngày mùng hai Tết này, trong lúc mọi người vẫn chìm đắm trong không khí tưng bừng khi Tết đến xuân về, tin tức đó giống như một đám mây đen từ từ bay đến bao phủ trong lòng mọi người.
Mà trước khi tin tức này bùng nổ là chuyện Tinh Thần ra giá cao mua hết vé của chuyến tàu KRD 0289, đặc biệt là những hành khách đã đổi vé tàu khi nhìn thấy tin tức này liền thấy may mắn trong lòng vì mình không ngồi trên chuyến tàu đó. Bọn họ lập tức ồ ạt chạy đến mấy chỗ ngôi sao đó, còn truy cập vào trang web chính thức của Tinh Thần để cảm ơn, thậm chí có vài người còn coi Tinh Thần như là nhà tiên tri.
Nhưng, càng có nhiều người lại nghĩ vì sao Tinh Thần lại mua những tấm vé đó đúng lúc như vậy...
Trái tim của mọi người cũng như treo lên cùng với việc tiến hành công tác cứu viện, những toa tàu trước toa thứ tám của chuyến tàu KRD 0289 vốn dĩ đã bán hết vé rồi, chỉ có sáu hành khách...
Phát hiện này khiến trong lòng mọi người cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, lúc nhân viên trên tàu được cứu ra, anh ta là nhân viên duy nhất làm việc ở phía trước, những người còn lại đều được xắp sếp làm việc ở phía sau, anh ta mở hai mắt, kéo chặt người đã cứu mình, “Trưởng tàu...”
“Đồng chí, anh bình tĩnh lại đi, anh đã được cứu rồi!”
Nhân viên tàu không kịp nói gì liền hôn mê...
Vào buổi tối Lục Dao mới nhìn thấy bản tin, công tác cứu hộ đã hoàn thành, sáu người chết, ba mươi tám người bị thương nặng. Con số này đã giảm đi rất nhiều, nhưng Lục Dao vẫn rơi nước mắt, vẫn có sáu người chết, trong lòng cô vẫn rất tự trách.
An Bang Quốc đang ở thị trấn Thanh Diệp, ông ngồi trên ghế dựa xem bản tin, thở dài thật sâu, sắc mặt nhẹ nhõm, “Người kế thừa của nhà họ Lục, thật đúng là danh bất hư truyền. Nhóc con à, cháu làm cho lão
già này không còn gì nuối tiếc nữa rồi...” An Bang Quốc nói xong câu này liền chầm chậm nhắm đôi mắt lại, khóe miệng còn vương ý cười, thế nhưng lồng ngực đã không còn nhấp nhô nữa.
Thời gian này, An Bang Quốc đã đến đại hạn(*) rồi, có thể đón Tết, còn được chứng kiến thuật xem tướng của nhà họ Lục là ông đã không còn bất kỳ điều gì hối tiếc nữa rồi. Thời điểm An Thanh Sam đi đến phòng đọc sách, hai mắt đã đỏ lên, nhìn thấy người ông thân thiết với mình nhất ra đi bình yên như vậy, cô tiến lên, đắp lên cho ông tấm chăn, “Ông ơi, ông yên tâm đi, con sẽ tạo mối quan hệ tốt với nhà họ Lục…”
(*) Đại hạn: đến số chết.
Người nhà họ Vương ngồi trong đại sảnh nhìn bản tin, xoay người nhìn con gái mình, “Tiểu Nguyên, con nói người nhà họ Lục đã sớm tính ra việc này từ trước rồi sao?”
Một người phụ nữ tóc ngắn ngồi trong một góc của đại sảnh, “Đúng vậy, nghe nói cô gái này là bạn gái của Hạ Thần Phong nhà họ Hạ... Bố, rốt cuộc người nhà họ Lục là người như thế nào vậy?”
Ông già đầu bóng loáng chống gậy, nhìn đứa con gái mình thương yêu, tuy giờ đã ở tuổi trung niên nhưng vẫn chưa lấy chồng, dù vậy vẫn không ngăn được người đứng đầu nhà họ Vương bây giờ vẫn yêu thương bà ta.
“Nhà họ Lục à... Năm đó nhà bọn họ đứng đầu trong giới Âm Dương, ngay cả nhà bác cả con bây giờ cũng phải ngước nhìn đấy...”
Người phụ nữ cau mày, bây giờ nhà bác cả của bà ta cũng là nhân vật đứng đầu trong giới Âm Dương, là người mà bọn họ phải ngước nhìn, vì sao nhiều năm như vậy lại chẳng có chút tin tức nào.
“Con gái à, có một số chuyện không thể làm quá tốt, nơi cao cũng không tốt đẹp gì. Bây giờ chúng ta không thể động vào cô gái nhà họ Lục này, nếu như đúng là nhà họ Lục vậy thì người nhà họ Hồng chắc sẽ bảo vệ, chúng ta có thể tránh thì nên tránh đi.”
Lúc trước, cái tên Lục Dao này chỉ xuất hiện trong giới Âm Dương mấy lần, bây giờ lại hoàn toàn xuất hiện trong tai của mấy lão già này. Hơn nữa, lúc trước có sự giúp đỡ của An Bang Quốc mà chuyện Lục Dao là người nhà họ Lục đã truyền đến tai tất cả mọi người trong giới Âm Dương.
Mọi người chứng kiến thuật xem tướng của Lục Dao, dường như liền nghĩ đến người đàn ông năm đó đứng trên sân, người có đôi mắt giống như nhìn thấu tâm sự của mọi người.
***
Sau khi Hạ Thần Phong ra ngoài từ buổi chiều, Lục Dao liền không liên lạc được với anh nữa, tuy tính toán ra được là anh an toàn nhưng lại không gọi được điện thoại, trong lòng Lục Dao rất lo lắng, cho nên sau khi do dự rất lâu cô liền quyết định gọi điện thoại cho Tiểu Đao.
Nhìn thấy cuộc gọi đến của Lục Dao, Tiểu Đao liền thấy hoảng sợ, người này... Người này đã không phải là người nữa rồi!
Cậu nghĩ đến tin tức vừa mới nghe được, cẩn thận nhận điện thoại, hơn nữa lần này cậu còn cầm điện thoại bằng cả hai tay, để di động sát vào tai, nhẹ giọng nói, “A lô...”
Giọng điệu cung kính đó làm cho Lục Dao vô thức nhìn tên cuộc gọi đi, sau khi đã xác định đúng là Tiểu Đao, cô mới tiếp tục nghe điện thoại, “Tiểu Đao?”
“Đúng đúng, tôi là Tiểu Đao, Lục Dao à, người có việc gì không, người nói đi, tôi chắc chắn làm được.” Tiểu Đao cung kính nói, đến nối cả từ ngữ dùng để nói cũng đã đột nhiên biến thành “Người(*)”.
(*) Người - 您 - ngài hoặc người: là đại từ nhân xưng mang ý nghĩa kính trọng. Bình thường, tiểu Đao chỉ dùng từ 你 - cô để gọi Lục Dao.
Tuy Lục Dao cảm thấy kỳ lạ, nhưng xét thấy Tiểu Đao thường xuyên không bình thường nên cũng không để ý nhiều, “Thần Phong có trong Cục không?”