Lục Dao không biết giá trị của con dấu này, bây giờ nghe An Lương Tân nói điều này, mới thấy mình cầm con dấu này là bất hợp lý, “Đây là của ông An, hay là anh cầm về trả lại giúp tôi.”
An Lương Tân vuốt ve con dấu, hơi lắc đầu, đặt nó cẩn thận trước mặt Lục Dao, “Tôi chưa về...”
Nói xong ngẩng đầu nhìn Lục Dao.
Cổ họng Lục Dao như bị nghẹn thứ gì đó, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Mặc dù trước đây nhìn ra được tình trạng sức khoẻ của An Bang Quốc không còn tốt, nhưng đến bây giờ, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
Sau khi ông nội mình đi, An Bang Quốc xuất hiện như một người ông nội khác của mình, hơn nữa khoảng mười ngày trước hai người đã nói chuyện qua điện thoại về chuyện đoàn tàu. Đến hôm nay, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, hai người đã âm dương cách biệt.
“Nếu bố tôi đưa cái này cho cô, thì cái này là của cô. Đương nhiên là có lý do gì đó nên ông ấy mới đưa cho cô. Cô Lục, tôi vẫn muốn cảm ơn cô, vì cô nên bố tôi ra đi rất thanh thản.”
Lục Dao cắn môi, “Ông An ra đi lúc nào vậy...”
“Vào chín giờ tối ngày mùng hai Tết, xem tin tức, ông ấy biết chuyện đoàn tàu, nên rất yên tâm khi ra đi.” An Lương Tân không cảm thấy quá đau khổ, dù sao thì ông ta cũng đã dần chấp nhận sự thật rằng bố mình đã qua đời.
Nhưng còn Lục Dao ở một bên, hai mắt cô đã hơi đỏ.
An Lương Tân đứng dậy và đi đến phía trước bàn làm việc của mình, “Lúc còn sống cha tôi rất kính nể ông Lục. Năm đó khi ông nội cô dẫn gia đình cô rời đi thì tôi vẫn còn nhỏ, nhưng tôi nhớ rõ bố tôi rất kích động. Từ đó bố tôi bắt đầu thu thập một số thông tin về ông cô, ông ấy từng tìm kiếm, nhưng dù có dùng phong thủy định vị hay là tính quẻ, thì đều không tìm thấy vị trí nhà cô.”
An Lương Tâm cầm một cái túi giấy trên tay, dường như chiếc túi này đã có từ lâu về trước, các góc cạnh đều đã bị mài mòn, ông ta đưa tài liệu đó cho Lục Dao, “Sau đó bố tôi vì tuổi tác đã cao liền trở về thị trấn Thanh Diệp để tĩnh dưỡng, và tôi được đưa cho cái này. Cô Lục, tôi nghĩ rằng đã đến lúc đưa thứ này cho cô.”
Một túi tài liệu như một vật phẩm quý giá, Lục Dao nhận lấy nó, cầm trên tay mà nặng trĩu, không chỉ về sức nặng của tài liệu, mà còn là tấm lòng của nhà họ An.
Cô không hiểu vì sao nhà họ An và nhà họ Lục không có quan hệ gì mà nhà họ An lại phải cố gắng nỗ lực dùng nhiều tâm huyết như vậy. Trước đây, khi lần đầu tiên gặp An Bang Quốc, ông ấy cũng không nói nhiều như vậy, nhưng bây giờ khi An Bang Quốc đã qua đời, mình lại nhận được một túi tài liệu quý giá như vậy.
Cô siết chặt túi tài liệu, viền mắt đã nóng hổi, giọng nói nghẹn ngào, “Cảm ơn.”
Không có thêm từ nào dư thừa, chỉ hai từ như vậy, An Lương Tân cũng nở nụ cười.
“Cô không cần cảm ơn nhà họ An chúng tôi, đây là những gì chúng tôi nợ nhà họ Lục năm đó. Cô Lục, nhà họ An chúng tôi đã bắt đầu xuống dốc, có thể về sau sẽ không giúp được cô chuyện gì. Ở Bắc Kinh, cô phải cẩn thận.”
An Lương Tân biết nội dung của tài liệu đó, vì vậy ông ta mới lo lắng và nói những lời này với Lục Dao.
Lục Dao nghi hoặc ngước lên, trong ánh mắt hiện ra sự khó hiểu.
“Bắc Kinh... Là một nơi hoạt động chủ yếu của giới Âm Dương, e rằng bây giờ tin tức cô đến Bắc Kinh, những người trong giới phong thủy đều đã biết.”
“Rốt cuộc giới Âm Dương này là cái gì?”
“Nói về điều này, thực ra trước đây giới Âm Dương cũng không có tên gọi này, có
lẽ bây giờ chúng ta gọi như vậy là bởi vì muốn nhớ một chút, Âm Dương chính là âm dương trong Kinh Dịch. Cho nên, nó rất dễ hiểu, phải không? Giới Âm Dương này không phải là một nơi, mà là tên gọi của một nhóm người...”
“Tên gọi của một nhóm người?” Lục Dao nhíu mày, cô nhớ đến người được gọi là thầy kia, người thầy kia cũng là người của giới Âm Dương. Nhưng bây giờ xem ra không phải là một người thầy đơn giản.
“Đúng vậy, mọi thứ đều dựa theo phong thủy, có chút năng lực thực sự, chúng ta đều trở thành người giới Âm Dương.” An Lương Tân nói xong liền thở dài, “Chắc bây giờ những người cùng thế hệ với cha tôi vẫn đang ở trong giới Âm Dương, nhưng đến lượt tôi, e rằng là không có thiên phú này, học một chút chút liền dễ dàng trở thành bác sĩ tâm lý.”
Lục Dao nghe đến đó cũng nở nụ cười, nếu đi gặp bác sĩ tâm lý thì có thể sẽ phải nói ra những chuyện bị kích thích gần đây.
“Bây giờ trong giới Âm Dương có ba dòng họ lớn, một là nhà họ Vương ở thành phố Cảng, nhưng nhóm người này có nhà nghỉ riêng, thứ hai là nhà họ Hồng, thứ ba là nhà họ Mạnh. Còn lại là vô số người có bản lĩnh.”
An Lương Tân là một người có năng lực, cả buổi chiều ông ta nói rất nhiều về giới Âm Dương cho Lục Dao nghe. Bởi vì sự kiện chuyến tàu lần này mà Lục Dao đã hoàn toàn bước vào giới Âm Dương ngay cả khi cô không có chống lưng là nhà họ Lục, có ai nghi ngờ thân phận của Lục Dao đâu.
Khi Lục Dao rời khỏi nhà họ An được gần nửa tiếng, Tất Ngạn dẫn theo Hạ lão phu nhân cùng đến chỗ này, đã bảy năm rồi hai người không nhìn mặt nhau.
Trong ấn tượng của Hạ Thần Phong, bà nội già hơn rất nhiều so với trước đây, lưng dường như còn không đứng thẳng được nữa, nhưng vẻ mặt vẫn còn rất nghiêm túc, bà được Tất Ngạn dẫn vào phòng khách, nhìn không gian nhỏ hẹp và mờ tối bên trong là đã không chịu được rồi.
“Bà nội.” Mặc dù Hạ Thần Phong còn có nhiều cảm xúc, nhưngthấy bà trong lòng lại có cảm giác áy náy và oán trách. Bà ngồi ở mép ghế, nhìn xung quanh, không thấy cô gái khiến đầu óc cháu mình mê muội thì vẻ mặt liền xị ra, “Cháu còn biết bà là bà nội hả, vì một cô nhóc không biết từ đâu đến mà không trở về nhà? Cháu xem? Cháu có còn biết lễ phép không, bà đến đây rồi mà còn không đón tiếp sao?”
Bà lão Hạ nghĩ đúng là cô nhóc ở ở tỉnh lẻ, không biết lễ phép.
Hạ Thần Phong nhìn Tất Ngạn đứng ở bên cạnh. Đối phương rất biết ý đi ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại hai người. Hạ Thần Phong kéo một chiếc ghế và ngồi đối diện với bà Hạ, “Bà nội, cô ấy là cô gái mà cháu nhìn trúng, cháu không muốn nhìn thấy cô ấy chịu ấm ức.”
Bà Hạ vốn định nói chuyện dễ dàng một chút, nhưng cháu trai mình vừa mở miệng đã bảo vệ cô nhóc kia. Mối quan hệ này như mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, Hạ Thần Phong càng bảo vệ Lục Dao, bà lão Hạ càng cảm thấy Lục Dao chướng mắt. Nhưng Hạ Thần Phong không biết điều này, anh chỉ muốn bà nội mình biết rằng Lục Dao rất quan trọng đối với mình.