Sơ Cửu Của Lục Hào

Lòng Người


trước sau

Lục Dao cau chặt mày nhìn thông tin trên bức ảnh, cô không hiểu tại sao hung thủ lại ra tay tàn nhẫn như vậy, đứa bé còn nhỏ như thế đã bị hung thủ cướp đi cơ hội nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Thai nhi từ sáu đến bảy tháng đã là một đứa bé rồi, chỉ nhìn những bức ảnh này thôi Lục Dao đã thấy không chịu được, huống chi là những cảnh sát đều đã làm bố làm mẹ có mặt ở hiện trường, một khối màu đỏ hỏn nhỏ như vậy bị đặt trong lòng của nạn nhân, bọn họ không biết đây là nhân từ hay là độc ác đây…

“Cho nên, bây giờ chúng ta có lý do để nghi ngờ vụ án lần này chính là vì vụ án phụ nữ có thai bị giết năm đó.” Năm đó, Phùng Phàm vẫn là một học sinh nhưng vụ án phụ nữ có thai bị giết này đã làm chấn động toàn quốc. Vì phần tử phạm tội có ý thức phản trinh sát cực tốt, lại thêm công nghệ thông tin lúc đó vẫn chưa phát triển như bây giờ, cho nên có rất nhiều manh mối không thu thập được, hung thủ chỉ để lại một dấu gót giày.

“Cảnh sát chúng tôi và mấy đồng chí lão thành có mặt tại hiện trường chưa bao giờ ngừng điều tra về vụ án phụ nữ có thai bị sát hại năm đó, cho đến hôm nay thỉnh thoảng chúng tôi vẫn còn nằm mơ thấy vụ án đó. Tôi tin mọi người còn hiểu về vụ án này hơn cả chúng tôi, bây giờ chúng tôi quyết định kết hợp hai vụ án với nhau để cùng điều tra.”

Một đồng chí cảnh sát lớn tuổi đứng lên, “Tôi là một trong những cảnh sát phụ trách vụ án phụ nữ có thai bị giết vào năm đó. Bởi vì điều kiện phá án chưa đầy đủ, tôi chỉ có thể lưu lại tất cả manh mối có khả năng là chứng cứ, những phụ nữ có thai này đều bị sát hại trên đường đi khám thai hoặc là trên đường trở về sau khi khám thai xong, có khả năng hung thủ chính là tài xế taxi chở những phụ nữ có thai đó.”

“Trong cơ thể của tám nạn nhân đều có tàn dư của thuốc Valium, cho nên lúc đó chúng tôi không kiểm tra ra được viết thương do phản kháng trên người nạn nhân. Quá trình gây án của hung thủ là lôi đứa bé ở trong bụng ra trước sau đó giết hại người mẹ một cách dã man. Có lẽ khi vừa mới được lôi ra thì đứa bé vẫn còn sống nhưng do chưa đủ tháng, hơn nữa còn bị cưỡng ép lấy ra, có một đứa trẻ của một nạn nhân sống được mười tiếng đồng hồ ở trong bệnh viện rồi mới chết, còn lại khi được phát hiện ra đều đã chết rồi.”

Cùng với lời trần thuật của người cảnh sát đứng tuổi này, dường như sự tuyệt vọng lúc đó lại một lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người. Bức ảnh của tám nạn nhân được chiếu lên, “Căn cứ theo giám định pháp y, chúng tôi phát hiện ra hung thủ giết tám nạn nhân này không phải cùng một người. Tuy thủ đoạn rất giống nhau nhưng nhìn từ chi tiết thì chúng tôi đã phát hiện ra sự khác nhau.”

Lục Dao nhìn mấy bức ảnh trên tường, đó đều là đứa trẻ, hoặc là vẫn chưa thể gọi là đứa trẻ, cuống rốn của mấy đứa trẻ đều bị thắt nút, “Mọi người có thể nhìn kỹ mấy cuống rốn này, có năm cái bị thắt nút, nhưng cách thắt nút của cái số 4 và số 7 giống nhau, cái số 1, số 5 và số 6 giống nhau, 3 cái còn lại không thắt nút. Vì vậy, có thể là có ba hung thủ, ba người này luân phiên gây án…”

Mọi người đều phát hiện ra điểm quan trọng này, “Đứa bé, xe taxi… Cho nên, hung thủ bây giờ có thể là người nhà của nạn nhân vào năm đó?” Một cảnh sát vừa nói vừa nhìn về Phùng Phàm đang đứng ở trước mặt.

Anh trai của Phùng Phàm chính là một trong những người nhà của nạn nhân năm đó. Năm đó Phùng Phàm vẫn chưa phải là cảnh sát, Phùng Dương anh trai Phùng Phàm là một giáo viên cấp hai, vợ là Tiết Quyên cũng là giáo viên cùng trường.

Tiết Quyên chính nạn nhân thứ ba trong vụ án phụ nữ có thai bị giết, đứa trẻ trong
bụng là một bé trai đã tám tám tháng rồi…

Khi Phùng Phàm phát hiện ra có thể vụ án này có liên quan đến vụ án phụ nữ có thai bị giết thì anh đã chuẩn bị xong, cho nên anh mới tìm đủ mọi cách để mời Hạ Thần Phong đến. Bởi vì anh biết, một khi xác nhân hai vụ án này có liên quan thì anh sẽ không thể tiếp tục tham gia phá án nữa, mà để có thể phá được vụ án năm đó và vụ án bây giờ thì Phùng Phàm bắt buộc phải mời một người tài giỏi, có khả năng phá án cao đến.

Phùng Phàm khẽ gật đầu đứng ra, “Xem ra mọi người đều đoán được rồi, có lẽ tôi không thể chiến đấu cùng với mọi người nữa, nhưng tôi tin cảnh sát Hạ còn giỏi hơn tôi, cậu ấy sẽ dẫn dắt mọi người phá được vụ án trong thời gian ngắn nhất.”

Ban đầu Hạ Thần Phong tưởng rằng anh chỉ đến để hỗ trợ phá án, nhưng với tình huống này thì anh phải tạm thời lên làm đội trưởng thay cho Phùng Phàm?

Tiểu Đao nghe đến đây liền lấy ra văn bản mình mang đến, đây là văn bản mà Cục trưởng Vương đã ký tên, khoảng thời gian này Hạ Thần Phong sẽ ở lại hỗ trợ cảnh sát thành phố Bắc phá án.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Phùng Phàm đứng bên cạnh Hạ Thần Phong và nói, “Tiểu Hạ, chúng ta nói chuyện một lát.”

Để tránh bị nghi ngờ, Phùng Phàm phải bàn giao lại mọi thứ trong tay, nhưng đến lúc này rồi, anh vẫn cần nói chuyện với Hạ Thần Phong.

Gần đến buổi trưa Phùng Phàm đưa Hạ Thần Phong đến nhà ăn. Hai người đàn ông ngồi đối diện với nhau, Phùng Phàm gọi một suất mì trứng rồi ăn ngấu nghiến, ăn xong anh lau miệng rồi nhìn Hạ Thần Phong vẫn đang chậm rãi ăn. Phùng Phàm mở lời, “Tiểu Hạ, có lẽ lần này phải nhờ cả vào cậu rồi. Năm xưa sau khi chị dâu tôi chết trong vụ án đó, anh trai tôi liền xuất gia, bố mẹ tôi không chịu được đả kích đã qua đời vào mấy năm trước. Tôi hy vọng lần này có thể lấy lại công bằng cho chị dâu tôi. Tôi nói thật với cậu, mấy năm nay tôi luôn thử đi tìm manh mối, nhưng tôi là người nhà, bắt buộc phải tránh hiềm nghi…”

Hạ Thần Phong cầm đũa, anh không ngờ Phùng Phàm cũng có quá khứ như vậy, quy định người nhà phải tránh hiềm nghi vắt ngang trước mặt, anh cau mày sau đó gật đầu, “Anh yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Được, tôi vừa nhìn đã cảm thấy cậu là một người tốt. Tôi đã nghe nói mấy lần về những vụ án cậu phụ trách, lần này tôi rất yên tâm! Nhưng mà tôi nghe nói, cậu cũng đang tìm người? Là tên Hoàng Diệp gì đó?”

Hạ Thần Phong cau mày, “Đúng vậy, chúng tôi phát hiện ra đằng sau mấy vụ án xảy ra ở thành phố Tô còn có uẩn khúc, đáng tiếc là Hoàng Diệp đã chạy mất rồi.”

Phùng Phàm gật đầu, “Không sao, nếu Hoàng Diệp thật sự đến thành phố Bắc tôi nhất định sẽ tìm ra cho cậu. Buổi chiều tôi được nghỉ, cuối cùng cũng có thể ngủ nướng một giấc cho đến khi tự nhiên tỉnh lại rồi.”

Hạ Thần Phong ăn rất chậm, mãi cho đến khi Phùng Phàm rời đi, Tiểu Đao và Lục Dao bưng khay cơm đến anh mới ăn xong, “Anh Phong, chuyện này là thế nào vậy, sao Lục Dao cũng có thể đến?”

Về điểm này, bản thân Lục Dao cũng thấy kỳ lạ. Tuy cô đã hỗ trợ phá án ở thành phố Tô mấy lần nhưng cho dù thế nào thì cô cũng không phải cảnh sát, mà vụ án lần này cũng không phải vụ án nhỏ. Nói thật, Lục Dao cảm thấy dường như là Phùng Phàm đã biết gì đó nhưng anh ta biết cái gì thì cô vẫn chưa đoán ra được.

Hạ Thần Phong cũng cau mày, nhưng Cục Cảnh sát đã phê chuẩn, hơn nữa Lục Dao cũng đồng ý rồi, vậy thì chỉ có thể cố gắng hết sức thôi, “Sao cậu lại đến đây, vụ án của Phó Văn Tịnh đã kết thúc chưa?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện