Lục Dao không hề nghĩ đến việc này, nhưng bây giờ cô cũng không có tâm tư đi quan tâm đến việc rốt cuộc hai người già trong nhà họ Hạ có thái độ thế nào với cô. Đột nhiên cô hiểu ra, ngày nào còn chưa phá được án thì tất cả tâm tư của cô đều dồn hết vào vụ án, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao một khi có vụ án là Hạ Thần Phong lại ngày đêm vùi đầu vào việc phá án chỉ là vì cảm giác thanh thản sau khi phá xong án.
Lục Dao quay đầu, đến bây giờ cô vẫn không hiểu tại sao lại có người muốn giết thai nhi vô tội, mục đích của kẻ đó là gì. Sau khi quay lại cục cảnh sát thì Tiểu Đao vẫn chưa về, còn Hạ Thần Phong sau khi tiếp nhận vụ án thì đã phát hiện ra hai điểm đáng ngờ, hai điểm đáng ngờ này có thể trở thành mấu chốt để phá án.
Lúc trước Phùng Phàm còn mời về một cao thủ phá án, đối phương đang ở nước ngoài dạy môn tâm lý học tội phạm, phải đến ngày mai mới có thể về đến thành phố Bắc.
So với chuyên ngành của mấy người Hạ Thần Phong thì thực ra Lục Dao rất bị động ở phương diện phá án, đặc biệt là vụ án này không liên quan đến phong thủy, cho đến bây giờ cô vẫn hơi nghi ngờ tại sao Phùng Phàm lại nhờ cậy mình?
Thế nhưng vào buổi sáng ngày hôm sau, Lục Dao có được đáp án. Chuyên gia tâm lý học tội phạm mới đến họ Hồng, tên là Hồng Đan, là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, đeo kính không tròng, mặc một bộ quần áo vừa vặn với cơ thể.
Hồng Đan cũng là người thành phố Bắc, bây giờ đang dạy môn tâm lý học tội phạm tại trường cảnh sát. Tâm lý học tội phạm đã là môn học mới trong ngành cảnh sát, đã dần dần được vận dụng rộng rãi.
Nhận được lời mời gặp mặt của Hồng Đan, Lục Dao cảm thấy rất kỳ lạ. Hai người hẹn nhau ở trong một văn phòng, Hồng Đan cởi áo khoác ra, ông nở nụ cười hiền từ của người lớn tuổi, “Chào cô, tôi là Hồng Đan.”
Lục Dao nhìn gương mặt của Hồng Đan sau đó gật đầu, “Chào Giáo sư Hồng.”
“Ha ha ha, cô không cần thận trọng, hôm nay tôi gặp cô không phải vì việc chung mà là việc riêng.”
Việc riêng?
Đây là lần đầu tiên Lục Dao và Hồng Đan gặp nhau, cô không cho rằng giữa hai người có việc riêng gì có thể nói, “Giáo sư Hồng, tôi không hiểu.”
“Cô đã gặp Lương Tân rồi phải không, cậu ta khen ngợi cô nhiều lắm.” Hồng Đan vừa nói xong câu này, Lục Dao lập tức hiểu ra ông chính là người của nhà họ Hồng ở thành phố Bắc, quan trọng hơn chính là gia tộc nổi tiếng về phong thủy trong giới Âm Dương.
“Giáo sư Hồng cũng là?”
Hồng Đan gật đầu, ngồi xuống phía đối diện với Lục Dao, “Cô đừng thấy kỳ lạ, tuy Kinh Dịch âm dương có vẻ như đã suy tàn nhưng thực ra nó vẫn tồn tại trong các mặt của chúng ta. Ví dụ như tôi và Lương Tân đã chọn làm bác sĩ tâm lý và chuyên gia phân tích tâm lý, có người làm kiến trúc sư, có người làm nhà địa lý học, còn có người làm khảo cổ. Bây giờ mọi người đều có thân phận, nghề nghiệp khác.”
Quan hệ của Hồng Đan và nhà họ An rất tốt, cho nên khi biết Lục Dao đã đến thành phố Bắc ông liền muốn đến gặp cô một lần, không ngờ được lại có cơ hội trùng hợp như vậy.
“Tiểu Phùng cũng được coi là học trò của nhà họ Hồng, chỉ là cậu ta không có tài năng về phương diện này, cho nên học thế nào cũng không hiểu. Nhưng cũng may, nếu cậu ta thật sự học được, vậy thì giới cảnh sát sẽ thiếu đi một cảnh sát cảnh sát dũng cảm như vậy.”
Lục Dao bừng tỉnh, “Cho nên, cảnh sát Phùng đã sắp xếp cho tôi vào đây?”
“Ha ha ha, đầu óc của Tiểu Phùng rất linh hoạt, trước đây cậu ta cũng nghe nói về biểu hiện ở thành phố Tô của cô, lại thêm vụ án lần này rất quan trong với cậu ta, cả gia đình của anh trai cậu ta coi như bị hủy hoại bởi vụ án phụ nữ có thai bị giết năm đó, nhưng thân phận của Phùng Phàm khiến cậu ta không thể tham gia vào việc điều tra vụ án được.”
Vì Phùng Phàm biết bản thân không thể tự tay lấy lại công bằng cho chị dâu và đứa cháu còn chưa ra đời đã chết yểu của mình cho nên anh đã chọn cách tìm kiếm người mình tin tưởng nhất, có khả năng phá được án nhất để điều tra vụ án này.
Hồng Đan là giáo viên hướng dẫn mà Phùng Phàm tin tưởng nhất, mà khả năng phá án của Hạ Thần Phong
và Phương Phong Lợi anh cũng nghe nói đến, Lục Dao chỉ có thể coi như là một bất ngờ.
Lục Dao cũng hiểu tâm tư của Phùng Phàm, trong lòng cô cũng thấy phẫn nộ với vụ án phụ nữ có thai bị giết kia. Nếu có thể giúp được cảnh sát Phùng Phàm, giúp được nạn nhân năm đó, đương nhiên cô rất sẵn lòng cống hiến khả năng của mình.
Bây giờ Hồng Đan đến gặp Lục Dao nói chuyện cũng là vì muốn xóa tan nghi vấn của cô, quan trọng nhất là ông muốn đến thăm đứa con gái nhiều năm không gặp của người bạn tốt của mình.
Bây giờ Hồng Đan nhìn thấy Lục Dao trở thành một người xuất sắc như vậy liền tin tưởng rằng bạn thân của ông mà biết được chắc chắn cũng sẽ rất vui mừng.
“Lục Dao, cô hãy vẫn dụng thật tốt những gì mình học được, thuật xem tướng và suy diễn của nhà họ Lục đứng đầu trong giới Âm Dương, cô tuyệt đối không được làm hỏng bảng vàng năm đó ông nội cô gây dựng đâu đấy.”
Nói đến đây, Hồng Đan dừng lại một lúc, “Tôi biết Lương Tân đã đưa cho cô một tập tài liệu, nhưng tôi hy vọng bây giờ cô đừng mở nó ra, đợi đến khi nào có có thực lực thật sự rồi hãy đọc nó, cô cũng tuyệt đối không được bị vẻ bề ngoài của thông tin trong đó mê hoặc. Chuyện riêng tôi có thể nói chỉ có từng này thôi, tiếp theo chúng ta sẽ nói về vụ án.”
Bây giờ đừng mở ra? Lục Dao còn chưa kịp nói ra nghi vấn của mình thì Hồng Đan đã mở tài liệu trên bàn ra rồi, “Cô nói về tình hình hôm qua cô phát hiện được đi.”
Lục Dao hoàn hồn, cô nghĩ mình có thể hỏi rõ về việc này sau khi vụ án kết thúc, mà bây giờ vụ án khẩn cấp như vậy cô cũng không có thời gian đi đọc tài liệu đó.
Nghe Hồng Đan hỏi mình về phát hiện đối với vụ án, Lục Dao lắc đầu với vẻ hơi thất bại, “Không có phát hiện gì quan trọng, chỉ xác định được Chu Thần không phải con của Chu A Đạt, có lẽ trưa nay sẽ có kết quả xét nghiệm. Bây giờ điều tôi biết đều là tướng mặt sau khi chết của nạn nhân và sinh thần bát tự không hoàn chỉnh, rất khó suy diễn… Hôm nay tôi cũng phát hiện ra một điều, lúc trước cảnh sát Phùng có thể tìm tôi là vì trước khi nạn nhân thứ tư xuất hiện tôi đã nhắc nhở một tài xế taxi buổi tối đừng lái xe. Bởi vì hôm đó tôi đã nhìn thấy điềm xấu trên người đối phương, chỉ là bây giờ người tài xế đó bình an vô sự, nhưng vụ án này vẫn xảy ra, cho nên có thể hung thủ đã tùy tiện lựa chọn mục tiêu… Hôm qua sau khi họp xong, tôi lại thấy chuyện này không phải như vậy, mục tiêu của hung thủ rất có khả năng là vụ án phụ nữ có thai bị giết năm đó, con số 8116 không thể nào lại ngẫu nhiên xuất hiện như vậy, còn có con búp bê Barbie trong bụng nạn nhân…” Lục Dao nói xong liền khẽ lắc đầu, “Bây giờ tôi thật sự không có chút manh mối nào…”
Hồng Đan nghiêm túc nghe Lục Dao phân tích, ông cũng nhìn ra sự mịt mờ của cô, “Cô có biết tại sao tôi và Lương Tân lại làm công việc liên quan đến phương diện tâm lý không?”
Lục Dao lắc đầu, lúc trước nghe Hồng Đan nói là có rất nhiều người làm việc trong lĩnh vực kiến trúc, khảo cổ, Đông y cô đều có thể hiểu được, nhưng người làm trong phương diện tâm lý lại rất ít. Thứ nhất là giáo trình dạy về tâm lý mấy năm gần đây mới bắt đầu phổ biến, thứ hai là Lục Dao rất khó tưởng tượng kiến thức cổ xưa như Kinh Dịch kết hợp với tâm lý học của nước ngoài như thế nào.
Hồng Đan cười, “Cô đấy à, một lá che mắt, không thấy Thái Sơn.(*)”
(*) Một lá che mắt, không thấy Thái Sơn: thấy cây không thấy rừng; chỉ thấy bộ phận không thấy toàn cục. Ví với việc bị mê hoặc bởi hiện tượng tạm thời hoặc toàn cục, không thể nhận thức được bản chất của vấn đề hoặc sự vật một cách toàn diện.