Hạ Thần Phong cũng im lặng, hai người không nói gì khiến Lục Dao cũng cảm thấy lúng túng. Với cô thì Hạ Tuấn Miểu cũng là người bị hại, năm đó khi bố mẹ Hạ Thần Phong xảy ra chuyện, chắc hẳn bà cũng không biết. Nhìn những sợi tóc bạc lấm tấm trên đầu bà, Lục Dao cúi đầu cầm lấy đồ ăn sáng trong Hạ Thần Phong sau đó khẽ nói, “Em đi vào thăm Lý tổng trước, hai người… đều là người một nhà, có việc gì cứ thẳng thắn nói với nhau là được.”
Hạ Tuấn Miểu cúi đầu, nghe đến đây cơ thể bà run lên, bà nhìn Lục Dao đi vào cánh cửa phía sau mình, cái chậu bà cầm trong tay càng trở nên lung lay.
Hạ Thần Phong thở một hơi thật sâu, “Cháu không trách cô đâu.”
Nghe thấy câu này Hạ Tuấn Miểu cảm thấy bà không thể cầm cái chậu trong tay mình được nữa, nước ở bên trong chậu không ngừng sóng sánh, từng giọt nước đổ xuống nền nhà.
Hạ Thần Phong cau mày, trên mặt cũng có vẻ đau lòng, anh đưa một tay nhận lấy chậu nước trong tay Hạ Tuấn Miểu đặt lên ghế ở lối đi, “Cháu biết là cô không biết Lý Mộ Sinh làm những việc này, cô cũng là người vô tội… Cho nên, cháu không trách cô…”
“Không! Không phải như vậy!” Hạ Tuấn Miểu ngẩng đầu lên, trên mặt toàn là nước mắt, trong mắt có vẻ tự trách rất sâu sắc, “Không phải như vậy đâu, nếu lúc đó cô không bướng bỉnh cứ nhất quyết muốn lấy người đàn ông đó thì mọi chuyện đã không xảy ra!”
Đây là lý do tại sao Hạ Tuấn Miểu luôn tự trách, bà tưởng rằng vì sự bướng bỉnh năm đó nên mới có kết cục ngày hôm nay. Nhưng điều nực cười là năm đó khi bà khóc lóc đến nhờ anh trai giúp, Hạ Tuấn Diệm lại vì em gái mình mà đi tranh cãi với Hạ Tuân lúc đó còn là Chủ tịch Hội đồng quản trị của doanh nghiệp nhà họ Hạ.
Nhưng mà không ngờ lần tranh cãi đó lại là một cơ hội khiến cho kẻ gian hại Hạ Tuấn Diệm mất mạng.
Lần nào nghĩ đến đây, Hạ Tuấn Miểu cũng hận bản thân năm đó tại sao lại không nghe lời bố mẹ mình, bà cũng rất hận Lý Mộ Sinh, bà yêu ông ta nhiều năm như vậy nhưng ông ta lại coi bà như một con ngốc.
Nếu nói Hạ Thần Phong không có ý kiến gì với Hạ Tuấn Miểu thì chắc chắn là giả, anh không phải thần tiên, không thể việc nào cũng rất hoàn hảo, việc nào cũng có thể khoan dung.
Chồng của Hạ Tuấn Miếu hại chết bố mẹ của Hạ Thần Phong, khiến anh từ nhỏ đã trở thành trẻ mồ côi, nhưng Hạ Tuấn Miểu cũng là người chiều anh từ nhỏ tới lớn.
Thực ra tâm trạng bây giờ của Hạ Thần Phong rất phức tạp, rất lâu sau anh mới hơi cúi đầu và nói, “Nếu nói cháu không hận chút nào thì chắc chắn là giả…”
Dường như đã hiểu được suy nghĩ của Hạ Thần Phong, nước mắt của Hạ Tuấn Miểu rơi càng nhiều hơn, “Xin lỗi, đều là lỗi của cô…”
“Nhưng mà… Ông ta là ông ta, cô là cô. Từ nhỏ đến lớn cô luôn đối xử tốt với cháu, khi ông mắng cháu cô đã nói đỡ cho cháu, khi cháu đăng ký thi vào trường cảnh sát, cô đã giúp cháu giấu cả nhà, khi cháu đi làm ở thành phố Tô ngày nào cô cũng nhắc nhở cháu chú ý sức khỏe, gửi đồ dùng thuốc bổ cho cháu, tất cả những thứ này cháu đều ghi nhớ trong lòng. Cháu biết quan hệ giữa bố mẹ cháu và cô rất tốt, nghe được việc Lý Mộ Sinh là hung thủ giết bố cháu chắc hẳn là cô cũng buồn như cháu. Cho nên cháu cố gắng nói với bản thân là chuyện này không nên trách cô, nhưng cô à, cháu cần thời gian…”
Tất cả xảy đến quá đột ngột, kết thúc cũng quá đột ngột, không cho ai thời gian giảm xóc, mà
Hạ Thần Phong đang điều chỉnh lại tâm trạng của mình, anh cố gắng nói với chính mình rằng cô mình vô tội nhưng ít nhiều gì cũng phải cho anh thời gian. Hạ Tuấn Miểu gật đầu, trong mắt toàn là nước mắt, “Cảm ơn… xin lỗi cháu.”
Cảm ơn cháu vẫn coi cô là người nhà, cũng xin lỗi vì đã hại cháu mất đi bố mẹ… Đây là lời duy nhất Hạ Tuấn Miểu có thể nói với Hạ Thần Phong bây giờ.
Khi Hạ Thần Phong đi vào phòng
bệnh, Lục Dao đang mở cửa sổ, tuy thời tiết bên ngoài vẫn rất lạnh nhưng vì trong phòng này bật máy sưởi rất ấm, căn phòng bí hơi cũng không có lợi với người bệnh, cô thấy Lý Bách vẫn chưa tỉnh lại liền khẽ mở cửa sổ ra.
Hạ Thần Phong đi đến đầu giường nhìn Lý Bách phải băng bó ở đầu, lúc đó do bị tóc che đi nên không thấy rõ, bây giờ xem ra vết thương vẫn rất nghiêm trọng.
“Lý Bách vẫn chưa tỉnh sao?”
Hạ Thần Phong nhẹ giọng hỏi, Lục Dao khẽ lắc đầu, “Lúc trước em phá giải phong thủy chậm quá… Hại Lý tổng và cô gái đó phải chịu giày vò lớn thế này…”
Lục Dao đã cố gắng hết sức rồi, nhưng Vương Lam Nguyên cũng thật sự có bản lĩnh. tuy bản thân bà ta không tin vào phong thủy âm dương nhưng để có được thứ mình muốn, Vương Lam Nguyên vẫn điên cuồng học cái này.
Hoặc có lẽ cũng là vì không tin vào phong thủy âm dương cho nên đến cuối cùng Vương Lam Nguyên mới thua Lục Dao có vẻ như không bằng bà ta. Hồng Đan nói rất đúng, tuy trước đây Lục Dao chưa từng sử dụng la bàn nhưng dòng máu chảy trong người cô là của nhà họ Lục. Năm đó, thực lực của nhà họ Lục rất nổi tiếng trong giới Âm Dương, cô cháu gái mà ông nội cô dạy dỗ có thể kém đến mức nào chứ?
Ban đầu Hồng Đan lo lắng cho Lục Dao nên mới đi vào, nếu thấy tình hình không ổn thì ông sẽ ra tay. Tuy ông có thể không phải đối thủ của Vương Lam Nguyên trong việc xoay la bàn, nhưng mà kéo dài thêm một khoảng thời gian cũng có lợi cho cảnh sát tìm thấy Lý Bách và Hình Kiều Kiều đang bị giam.
Ngay cả Hồng Đan cũng không ngờ được trận so tài của hai người lại đặc sắc đến mức độ này. Đến cuối cùng ông lại không theo kịp tốc độ suy tính của hai người, ông chỉ có thể nhìn tình hình bên trong bể kính để phân tích xem ai đang chiếm thế thượng phong.
Nhưng mà những điều này đối với Lục Dao thì lại là cho dù cô có suy tính thế nào suýt nữa cô đã hại chết Lý Bách và cô gái đó.
“Cháu đã cố gắng hết sức rồi, nếu không có cháu thì sợ rằng Lý Bách sẽ không kiên trì được đến lúc đó.”
Tạm thời bỏ qua chuyện sau khi Lý Bách tỉnh lại biết được đáp án này sẽ phải chịu đả kích thế nào, sự việc lần này vừa có lợi vừa có hại với Tinh Thần, nhìn có vẻ như tổn thất về cổ phiếu rất nhiều, nhưng trên thực tế Tinh Thần lại kiếm được rất nhiều.
Hạ lão gia cũng nghĩ thoáng hơn rất nhiều, sau khi những cổ phần trước đây bị Lý Mộ Sinh mua đã trở lại thì một phần ông chuyển cho cháu ngoại của mình là Lý Bách, một phần khác ông tạo quỹ công ích vì muốn tích phúc cho nhà họ Hạ.
***
Lý Bách tỉnh lại vào chiều tối ngày hôm sau, vì được cứu kịp thời cho nên ngoài việc cơ thể có chút yếu ớt ra thì những phương diện còn lại đều rất khỏe mạnh. Hạ Tuấn Miểu và người nhà họ Hạ đều thở phào nhẹ nhõm, vì họ không muốn mất đi bất cứ người thân nào nữa…
Có một vài việc không thể giấu được, ví dụ như là sau khi Lý Bách xảy ra chuyện thì bố mẹ anh ta đã ly hôn, lại ví dụ như là bố của Lý Bách lại chính là người chỉ đạo của vụ bắt cóc anh ta, là hung thủ hại chết bố mẹ của Hạ Thần Phong, là người được hưởng lợi ích phía sau rất nhiều vụ án ở thành phố Tô…
Cho dù bản thân Lý Bách đã có dự cảm rồi nhưng khi tất cả rõ mồn một trước mắt, anh ta vẫn cảm thấy khó chấp nhận được, “Hình Kiều Kiều thế nào rồi?” Hiếm khi Lý Bách nhắc đến người bị hại còn lại trong vụ án này.