Sơ Cửu Của Lục Hào

Hiểu Lâm


trước sau

Hiểu Lâm đi qua đó nhìn bánh mì và bánh quy ở trên bàn, tuy hơi cau mày lại nhưng cô ta vẫn cầm lên ăn, “Ông lấy đâu ra tiền mà mua? Ông nói là hết tiền rồi mà?”

Hoàng Diệp nhìn gương mặt sưng đỏ trong gương, nhịn đau cho nước oxy già lên để rửa vết thương, “Thẻ tín dụng…”

“Không sợ bị điều tra ra?”

Hoàng Diệp buông gạc trong tay xuống, “Với bộ dạng của tôi bây giờ ai nhận ra được chứ. Tung tích của Lục Dao thế nào rồi? Vẫn trốn trong nhà họ Hạ?” Hiểu Lâm cắn bánh mì, mở một lon nước ra, “Không, ra ngoài rồi, mấy hôm nay đều đọc sách ở thư viện trên đường Cảnh Dương từ tám giờ sáng đến năm giờ chiều, rất có quy luật, cách một ngày đến một lần, có lẽ ngày mai cô ta sẽ lại đến đó.”

Hoàng Diệp biết, nếu ông ta còn muốn sống tiếp thì bắt buộc phải nhanh chóng rời khỏi đây. Chỉ có điều, ông ta muốn trước khi đi phải xử lý Lục Dao, nếu không thì ông ta thật sự không cam lòng chút nào.

“Tùy ông, nhưng mà tôi nói này, sau khi đưa ông ra khỏi thành phố Bắc tôi sẽ đến thành phố Cảng, sau đó ông sống thế nào không liên quan đến tôi đâu đấy.”

“Thành phố Cảng? Thầy có người ở thành phố Cảng?”

Hoàng Diệp không ngốc, Hiểu Lâm là người mà thầy cử đến, vậy thì nhất định là có liên quan đến thầy. Bây giờ sau khi Vương Lam Nguyên chết, Hiểu Lam định đi thành phố Cảng, có phải có nghĩa là cô ta còn còn đồng bọn ở đó không?

Hiểu Lâm đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra sát ý, đúng, chính là sát ý, bởi vì khi Hoàng Diệp nhìn thấy ánh mắt của cô ta thì sau lưng sinh ra một luồng không khí lạnh.

Cảm giác đó giống như là bị một con rắn độc để ý đến, dường như là dáng vẻ rất nghe lời của Hiểu Lâm trước đây khiến ông ta dần dần lơ là cảnh giác, cô gái trông có vẻ đơn giản này trên thực tế lại là hung thủ của rất nhiều vụ án.

Hoàng Diệp nghĩ đến cái chết của đám người Triệu Lập Khôn và ba người đàn ông vừa chết liền từ từ lùi lại mấy bước, ngồi trở lại vị trí ban đầu, “Chỉ cần cô giết Lục Dao thì cô đi đâu tôi cũng không quan tâm.”

Đúng, chỉ cần Lục Dao chết… Hiểu Lâm nhìn một lát rồi cúi đầu tiếp tục ăn bánh mì.

Tiều Hà dẫn theo người đi dò hỏi ở gần khu dân cư phát hiện ra ba kẻ bị tình nghi trước đây. Không tìm được người, không, nên nói là tìm được rồi, nhưng là ở trong hệ thống thoát nước, người báo án vừa đi ra khỏi khu dân cư đã nhìn thấy cảnh sát Tiểu Hà.

Hạ Thần Phong không biết những điều này bởi vì vụ án bây giờ anh đang làm xuất hiện một manh mối quan trọng, một người tự xưng là người đã nhận được thư mời của SKY năm đó xuất hiện, buổi sáng ngày tiếp theo có thể đến thành phố Bắc hỗ trợ điều tra.

Đây là sự đột phá lớn nhất anh nhận được cho đến bây giờ, tuy không biết có phải thật không nhưng chỉ cần là có liên quan thì nhóm của Hạ Thần Phong đều không muốn từ bỏ.

“Người đâu?”

Khi nói chuyện, đôi chân dài của Hạ Thần Phong bước nhanh về phía trước, còn Tiểu Đao ở bên cạnh đã bắt đầu chạy rồi, “Đã đợi ở trong Cục rồi.”

Đó là một người đàn ông tên là Trình Quân, năm nay hai mươi bảy tuổi, vì đột nhiên xảy ra sự cố nên năm đó không thể tham gia kỳ thi đại học. Trước đây thành tích học tập của Trình Quân rất tốt, nếu năm đó có thể tham gia thi đại học bình thường vậy thì rất có khả năng anh ta sẽ thi đỗ vào trường có danh tiếng.

Cầm lấy tài liệu, Tiểu Đao và Hạ Thần Phong đi vào trong phòng, Trình Quân mặc một chiếc áo phao màu đen đã có chút bạc màu im lặng ngồi ở đó.

Nhìn thấy người đến, anh ta ngẩng đầu lên. Bởi vì gầy gò nên xương gò má của anh ta rất cao, hai mắt thì lõm sâu vào.

“Chào các anh, tôi là Trình Quân.”

Hạ Thần Phong không ngờ là đối phương sẽ lên tiếng trước, “Xin chào, chúng tôi là Hạ Thần Phong và Phương Phong Lợi phụ trách vụ án này.”

Trình Quân gật đầu, “Xin chào, lúc trước có cảnh sát hỏi
tôi thông tin, tôi có biết một ít tin tức về thư mời SKY, nhưng mà đó là tin tức của bảy năm trước rồi, tôi cũng không biết là có ích gì với các anh không.”

“Cậu Trình đồng ý giúp đỡ chúng tôi đã rất cảm kích rồi, có thể phiền cậu nói tình hình trước đây không?”

Hạ Thần Phong nhìn Trình Quân với vẻ nghiêm túc.

“Năm đó, thư mời SKY còn chưa có cái tên này mà là Hội Thiên Thần, lúc đó thành thích của tôi rất tốt, nếu không nhận được bức thư đó thì có lẽ tôi đã không sống như bây giờ.”

Theo tài liệu thì Trình Quân gặp tai nạn giao thông rồi hôn mê ba tuần, bỏ lỡ kỳ thi đại học năm đó. Sau đó chân cũng có chút vấn đề, gia đình cũng khuynh gia bại sản vì vụ tai nạn giao thông đó, anh ta không thể đi học lại được, sau khi cơ thể khỏe lại liền bắt đầu đi làm.

“Tai nạn giao thông của cậu là?”

Tài liệu Hạ Thần Phong đang cầm trong tay viết rằng thực ra vụ tai nạn giao thông đó Trình Quân phải chịu trách nhiệm hoàn toàn. Bởi vì anh ta không có bằng lái mà đã lái xe của bố mình gây ra tai nạn giao thông, làm bị thương một người qua đường vô tội, phải bồi thường một khoản tiền lớn cho người ta.

Trần Quân cười khổ, “Lúc đó tôi cũng nhận được thư của Hội Thiên Thần. Các anh biết không, nếu có ai trong đám người chúng tôi nhận được thư của Hội Thiên Thần thì đó là một vinh dự lớn lao. Nhưng mọi người cũng rất giống nhau, cho dù nhận được cũng không nói ra, nếu Hội Thiên Thần không thừa nhận thì chỉ dựa vào một tờ giấy mời cũng không có tác dụng gì, cho nên sau khi nhận được tôi cũng nghĩ cách làm thế nào mới được đối phương thừa nhận.”

“Vậy làm thế nào cậu mới được thừa nhận?”

“Hoàn thành nhiệm vụ.”

Tiểu Đao và Hạ Thần Phong đồng thời cau mày, hai người nhìn nhau, “Nhiệm vụ gì?”

Trình Quân lắc đầu, “Tôi không biết nhiệm vụ của người khác nhưng tôi biết rất rõ nhiệm vụ của mình là giải một đề hóa học. Nếu thành công thì họ sẽ cho tôi cơ hội vào, nhưng khi đến tham gia không được cho ai biết, cũng chính vì nguyên nhân này tôi mới lén lút lái xe của bố tôi đi và gây ra vụ tai nạn giao thông năm đó.”

Khi đến tham gia không được để cho ai biết…

Dường như là nắm được một điểm rất quan trọng, Hạ Thần Phong cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, “Cậu còn nhớ đối phương bảo cậu đi đâu không?”

Trình Quân gật đầu, có lẽ cả đời này anh ta cũng không quên được việc này, “Bãi đỗ xe của thư viện thành phố, họ nói là sẽ có người đến tôi, chỉ là tôi không thể đến đó…”

“Thư viện thành phố?”

Tiểu Đao nhìn Hạ Thần Phong, anh lập tức hiểu ý và đứng dậy, “Cảm ơn cậu Trình đã cung cấp manh mối có ích cho chúng tôi…”

Nói xong anh liền rời khỏi căn phòng, anh và Hầu Tử vội vàng đến thư viện ở gần đường Cảnh Dương.

***

Những ngày này, Lục Dao đều điên cuồng tiếp thu kiến thức liên quan đến tâm lý học, nhưng mà dù sao thì không trong ngành nên không biết tình hình ngành đó, có vẻ như phải là tài liệu đã được chỉnh lại thì Lục Dao mới đọc được, vậy là thư viện thành phố trở thành điểm đến tốt nhất của cô.

Đi ra khỏi trạm tàu điện ngầm, chỉ cần đi thêm năm phút nữa là có thể đến thư viện nằm trên đường Cảnh Dương. Dạo này Lục Dao đã đi trên con đường này rất nhiều lần rồi, nhưng mà hôm nay có gì đó hơi khác, người xung quanh rất nhiều, Lục Dao ôm sách đứng vững nhìn đám người đi về phía thư viện, trong tay họ hai cũng cầm tờ rơi quảng cáo.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện