Hạ Thần Phong buông Hiểu Lâm ra sau đó tiến lên phía trước, “Em không sao chứ?”
Tóc Lục Dao hơi rối nhưng cô có vẻ bình yên vô sự, cô lắc đầu, “Em không sao...”
Xác nhận Lục Dao không sao, đột nhiên Hạ Thần Phong nghĩ đến một chuyện, anh nhìn thấy bảo vệ trong đám người, “Đóng cửa chính lại, tìm kiếm người đàn ông đeo khẩu trang và đội mũ ở trong thư viện, người này mặt sưng phù, đang trong giai đoạn phục hồi phẫu thuật thẩm mỹ... Nhanh lên!”
Chỉ cần người này ở đây thì chắc chắn Hoàng Diệp đang ở gần đây...
Vương Quán vốn dĩ còn rất vui vẻ, chất lượng đồ gốm lần này rất tốt, ông ta cảm thấy cực kỳ hài lòng, chỉ là buổi triển lãm đang yên ổn bỗng nhiên xảy ra bạo loạn, cửa chính đều bị đóng lại.
“Có chuyện gì vậy?”
Thư ký bên cạnh Vương Quán cũng cau mày đi lên sau đó quay lại “Vương tổng, nghe nói là phía trên xuất hiện kẻ bị tình nghi đang chạy trốn cho nên đang tiến hành bắt giữ.”
Sắc mặt Vương Quán khó coi, “Cục Cảnh sát này làm việc thật chẳng ra làm sao cả, làm gì có chuyện bắt người ở đây, nhỡ làm người khác bị thương thì phải làm sao! Gọi quản lý thư viện đến đây cho tôi...”
“Vương tổng, tình hình này không bình thường, nghe nói là vẫn còn một người đang lẩn trốn ở đây, hay là ông sang phòng nghỉ ngơi trước đi?”
Lá gan của thư ký rất nhỏ, Vương Quán lắc đầu, “Cậu đi trấn an người ở đây... Nếu tôi đi rồi thì mấy ông chủ, người mua có mặt ở đây biết phải làm sao?”
Từ lúc cửa chính đóng lại, Hoàng Diệp biết đã xảy ra chuyện rồi. Ông ta không nghĩ ra vì sao Hiểu Lâm lại thất bại, chỉ là bây giờ ông ta cần phải tự bảo vệ chính mình, Hoàng Diệp nhìn Vương Quán, ông ta chỉ có thể đánh cược.
Hoàng Diệp đội mũ, kéo thấp vành mũ xuống, cố gắng để mình không nổi bật. Chỉ là Vương Quán là nhân vật chính của buổi triển lãm lần này, một người lạ như ông ta, dáng vẻ còn lén lút như vậy, không thể lại gần được, “Vương tổng, là tôi, người của thầy... Tôi là người của Vương Lam Nguyên...”
Hoàng Diệp không biết làm sao, chỉ có thể mở miệng nói. Vương Quán hơi nheo mắt lại, đương nhiên ông ta biết người dưới quyền của Vương Lam Nguyên, cũng biết Vương Lam Nguyên đã làm ra những chuyện gì. Lần này ông ta đến thủ đô cũng là vì chuyện của nhà họ Vương, chính là vì biết Vương Lam Nguyên đã làm chuyện gì, nên lúc này Vương Quán không thể nói bản thân mình biết chuyện này, ông ta xoay đầu nhìn thư ký, “Người này lén lén lút lút, có lẽ là người phía trên muốn tìm, cô nhìn xem...”
Vương Quán cười đi qua đó, “Anh này, anh vừa nói gì vậy? Tôi không rõ ràng lắm...”
“Vương Quán, tôi biết anh là người của nhà họ Vương ở thành phố Cảng. Bây giờ anh phải cứu tôi, tôi biết có rất nhiều chuyện của nhà họ Vương, nếu như bị cảnh sát biết được thì đừng trách tôi!”
Vương Quán cười nhìn Hoàng DIệp “Anh này, anh có chút không thoải mái à? Hay là đến phòng nghỉ ngơi nghỉ trước đi...”
“Vương tổng?”
Thư ký ở bên cạnh vốn dĩ muốn đi báo cảnh sát nhưng nhìn thấy hành động của Vương Quán liền thấy hơi khó hiểu nhưng anh ta cũng không thể can thiệp vào chuyện của ông chủ mình được, chỉ có thể dẫn Hoàng Diệp đi đến phòng nghỉ ngơi ở phía sau.
Mà Hoàng Diệp lại nghĩ cách của mình có tác dụng, ông ta chỉ cần chạy ra ngoài, khi khuôn mặt này khỏi thì ông ta có thể quay lại lần nữa. Vương Quán thấy Hoàng Diệp đi vào, còn khẽ cười nhìn xung quanh sau đó nói với trợ lý đang ở bên cạnh, “Bảo A Hổ đến phòng nghỉ giám sát chặt chẽ một chút.”
Trước đó Tiểu Hà đến rất nhanh, buổi triển lãm chỉ có thể bị tạm dừng, mà thư viện ở tầng tám lại là một đống bừa bộn, Hiểu Lâm bị dẫn đi.
“Thần Phong, em vừa tìm được ba thi thể nam bị thiêu cháy, có vẻ như là là ba người bắt cóc Lý Bách lúc trước...”
Hạ Thần Phong gật đầu nhìn Hiểu Lâm bị áp giải đi, “Có lẽ là cô ta ra tay, bây giờ chỉ còn một mình Hoàng Diệp thôi...”
“Có người nhảy lầu rồi!”
Hạ Thần Phong và Lục Dao nhìn nhau, hai người vội vàng chạy bên cạnh cửa sổ, nhìn thấy một người ngã xuống...
Hình như là giác quan thứ sáu khiến Lục Dao cảm thấy phía dưới đó là Hoàng Diệp.
Vương Quán nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên dưới sau đó nói với vệ sĩ vừa đi vào, “Có chắc chắn là sạch sẽ không?”
“Ông chủ yên tâm, không
có camera giám sát nào thấy được.”
Vương Quán cười gật đầu, “Thật biết không tự lượng sức mình, loại rác rưởi này chỉ có người dưới trướng Vương Ba Đào mới dùng. Đúng rồi, lúc nào Vương Miện đến.”
“Có lẽ tối này thầy Vương đi máy bay đến, ông chủ muốn đi đón không?”
“Làm gì có chuyện đến lượt tôi, đương nhiên là có người đi đón, chiều nay cậu đi đón bà chủ cậu về khách sạn trước đã rồi nói. Đám đàn bà phá của đó có lẽ lại đi chăm sóc sắc đẹp gì đó rồi.”
A Hổ không nói gì, gật đầu rời khỏi phòng nghỉ.
Hạ Thần Phong đưa Lục Dao về nhà, vốn dĩ chỉ là một lần thu thập bằng chứng đơn giản, không ngờ lại nhìn thấy nhiều chuyện như vậy. Hạ lão phu nhân bỗng nhiên thấy cháu trai mình hộ tống Lục Dao vừa mới ra ngoài từ buổi sáng trở về liền cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Sao đột nhiên cháu lại quay về? Lục Dao làm sao vậy?”
Vú Vương đỡ Lục Dao ngồi xuống, “Đúng vậy, lúc sáng đi ra ngoài vẫn còn ổn mà? Đã xảy ra chuyện gì mà thái dương đều bầm tím cả lên thế kia...”
Vừa nãy lúc bị đồ đạc ném trúng, giá sách đổ trúng người vẫn chưa xuất hiện, nhưng một lúc sau, thái dương liền xuất hiện vết bầm tím. Hạ Thần Phong cau mày, “Thủ phạm bắt cóc Lý Bách lúc trước xuất hiện rồi, hắn muốn tấn công A Dao, vừa hay cháu ở đó...”
Sắc mặt Hạ lão phu nhân tái nhợt, bà vội vàng đi lên, nhìn Lục Dao, “Mấy người đó đều chết hết rồi mà, sao lại vẫn sống vậy?”
Trong mắt Hạ lão phu nhân, đám người bắt cóc Lý Bách chắn hẳn là người của Vương Lam Nguyên, mấy người không biết nhiều đó đều đã bị tóm rồi, nếu không thì cũng chết, làm sao lại vẫn còn người ở bên ngoài nữa...
Nghĩ đến đây, bà có chút tức giận với cháu mình, “Nếu như trước đây không bắt được thì cháu phải nói sớm chứ, nếu Tiểu Bạch, Lục Dao lại xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”
Lục Dao cảm nhận được sự quan tâm của Hạ lão phu nhân, cô nhìn Hạ Thần Phong, thấy anh bị bà nội mình nói như vậy cũng không cảm thấy tức giận, khóe miệng còn cong lên tạo thành một nụ cười, “Bà nội, bà yên tâm đi, lần này thực sự bắt được hết rồi.”
Hạ Thần Phong xoay đầu sau đó, “Bà nội?”
Hạ lão phu nhân trừng mắt, “Sao? Cháu còn không vừa lòng à?”
“Sao lại không vừa lòng chứ? Cháu vui mừng còn không kịp...”
Hạ Thần Phong đã đợi ngày này rất lâu rồi, bây giờ nhìn Hạ lão phu nhân và Lục Dao có thể chung sống vui vẻ như vậy, đương nhiên là tình huống anh muốn nhìn thấy nhất rồi. Anh nhìn đồng hồ đeo tay, “Bà nội, trong Cục Cảnh sát vẫn còn có việc, cháu đi trước đây. A Dao, thời gian này em cứ ở nhà. nghỉ ngơi cho tốt.”
Việc Hạ Thần Phong đưa Lục Dao trở về đã là chuyện rất hiếm thấy rồi, bây giờ anh phải lập tức quay lại Cục Cảnh sát tiếp tục phá án. Vừa nãy ở trên xe anh đã nhận được tin tức của Tiểu Đao, nói là Hầu Tử đã để người đưa người cô gái kia trở về rồi, người nhảy lầu kia có phải là Hoàng Diệp không còn cần chờ xác nhận của bác sĩ pháp y.
Lúc Hạ Thần Phong trở về Cục Cảnh sát, Hầu Tử đã dẫn người đi tìm bóng dáng Khương Minh biến mất trong camera giám sát lúc trước. Phùng Phàm gặp Hạ Thần Phong ở hành lang liền vẫy tay, “Đi thôi, cùng sang bên pháp y xem tình hình, cô Lục không sao chứ?”
Hạ Thần Phong dừng bước chờ Phùng Phàm đi đến, hai người cùng đi về phía phòng pháp y, “Không có chuyện gì lớn cả... Vừa nãy tôi nghe Tiểu Hà nói, ba tên tội phạm bắt cóc trước đây đã bị giết?”