“Đúng là hồ đồ! Ngày mai em gọi Hoằng Tuấn về đây cho anh!” Nói xong Vương Miện đẩy cửa phòng và đi đến phòng đọc sách. Vương Quán đã đợi ở trong phòng đọc sách từ lâu, lần này ông ta không còn vẻ kiêu ngạo không ai sánh được nữa. Ông ta hút thuốc, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi, Vương Lam Phong ngồi ở một bên nhắm mắt nghỉ ngơi, cho đến khi cửa phòng đọc sách bị mở ra thì hai người họ mới nhìn về phía cửa.
“Em trai, lần này em phải giúp anh!”
Vương Miện không trả lời Vương Quán mà chỉ đi sang một bên, “Hôm qua anh lớn lối lắm cơ mà?”
Vương Lam Phong không nhịn được khẽ cười, rõ ràng tối hôm qua Vương Quán còn nói với vẻ cứng rắn rằng, tiền ông ta chỉ ra một phần, thái độ đó giống như là muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Vương vậy, bây giờ lại ra vẻ đáng thương chạy đến đây.
Vốn dĩ khi đến đây sắc mặt của Vương Quán đã không tốt, bây giờ bị chọc giận như vậy, sắc mặt ông ta càng khó coi hơn, “Hai cậu đừng vui mừng quá sớm, nếu lần này tôi gặp chuyện gì thì tiền sẽ lập tức bị đóng băng, hai cậu cũng đừng hòng lấy được tiền của mảnh đất kia! Cùng lắm thì sau này tôi bị phạt chút tiền, nhưng hai cậu thì khác đấy! Hừ!”
Câu này đã tóm được tử huyệt của hai người kia, bây giờ số tiền trong tay Vương Quán cực kỳ quan trọng với nhà họ Vương. Vương Miện ngồi xuống với vẻ không vui, điều này cũng có nghĩa là Vương Miện không thể đoán ra rốt cuộc Vương Quán đã gặp phải chuyện gì, ông ta chỉ có thể đưa ra tình huống sơ lược.
“Anh nói đi, rốt cuộc anh đã làm chuyện gì, anh nói ra bọn em cũng dễ tìm cách đối phó!” Vương Miện biết nếu Vương Quán thật sự có vấn đề gì thì số tiền đó chắc chắn sẽ bị đóng băng, thậm chí còn ảnh hưởng đến toàn bộ nhà họ Vương.
Vương Quán biết bây giờ ông ta không thể giấu giếm đối phương chuyện gì nữa, “Anh còn tưởng là không có vấn đề gì lớn, nguyên liệu làm gốm xương trước đây không phải xương bò bình thường mà là xương hổ.”
Xương hổ? Nếu thật sự chỉ là xương hổ thì chắc là không có vấn đề gì lớn, Vương Miện và Vương Lam Phong cũng cau mày.
“Anh có chắc thật sự chỉ là xương hổ?” Vương Miện lên tiếng với vẻ không chắc chắn, ông ta có thể tính ra Vương Quán có khả năng phải ngồi tù, nhưng chắc không nhẹ như vậy, có lẽ là còn có việc khác.
Vương Quán cau mày, “Đã đến lúc này rồi, anh còn lừa hai em làm gì, chỉ là không hiểu sao trong lòng anh cũng có cảm giác cực kỳ hoảng loạn, giống như là sẽ xảy ra vấn đề gì đó…”
Cho dù Vương Quán biết rằng mình chỉ làm một việc là dùng xương hổ, nhưng ông ta vẫn thấy rất hoảng loạn, lúc trước cảnh sát tìm đến tận nơi cũng không nói rốt cuộc là vì chuyện gì, đám người đến chỗ ông ta có vẻ không phải cảnh sát phụ trách mảng này.
“Người đến điều tra anh là ai?”
“Còn phải nói à, là thằng nhóc nhà họ Hạ. Chẳng lẽ nó muốn mượn chuyện công báo thù chuyện riêng?”
Nhắc đến nhà họ Hạ, tất nhiên Vương Quán sẽ nghĩ đến chuyện của Vương Lam Nguyên, nếu là mượn chuyện công báo thù chuyện riêng vậy thì chuyện này cũng có thể hiểu được.
Sắc mặt Vương Miện vẫn không tốt lắm, thằng nhóc Hạ Thần Phong này đã gặp ông ta mấy lần, tuy bây giờ nhà họ Vương và nhà họ Hạ có mâu thuẫn, nhưng mà…
“Nếu em đoán không nhầm thì thằng nhóc nhà họ Hạ này phụ trách vụ án hình sự.” Vương Miện ngẩng đầu nhìn Vương Lam Phong, có thể Vương Lam Phong biết tình hình ở thành phố Bắc rõ hơn Vương Miện.
“Đúng vậy, Hạ Thần Phong phụ trách vụ án hình sự, cho nên anh cả, nếu thật sự thằng nhóc nhà họ Hạ đó đến gặp anh, sợ là không chỉ đơn giản là xương hổ thôi đâu.”
Bây giờ Vương Quán làm gì còn khí thế của ngày hôm qua, ông ta đã cảm thấy bức bách, ngoài việc dùng xương hổ ra thì ông ta có làm việc gì nữa đâu… Không đúng, còn có việc có liên quan đến hình sự.
Vương Quán cau mày nhìn tình hình của anh cả
mình, “Sáng ngày mai em sẽ đi nghe ngóng, bây giờ nhân lúc tiền vẫn chưa bị đóng băng thì chuyển tiền mà công ty cần dùng trước đi.”
Không chỉ là tiền công ty nhà họ Vương cần dùng, bây giờ tuy Vương Quán không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Vương Miện nói như vậy làm ông ta luôn cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, nhưng ông ta thật sự không nghĩ ra mình đã làm việc gì vi phạm pháp luật.
Việc Vương Quán chưa từng làm… Vậy… Dương Như! “Lẽ nào là Dương Như?”
“Chị dâu?” Vương Lam Phong cười, nhắc đến Dương Như, ấn tượng của bọn họ với bà ta có lẽ là yêu cái đẹp, nhà của anh mình cũng thật kỳ lạ, kết hôn bao nhiêu năm nay rồi vậy mà ông ta thà ở bên ngoài sinh một đứa con riêng cũng không muốn sinh một đứa con với Dương Như.
Vương Quán nghĩ đến lúc ông ta vừa ra ngoài, hình như là không nhìn thấy Dương Như, nghĩ đến đây ông ta lấy điện thoại ra, gọi thẳng vào số của Dương Như, điện thoại hiển thị là đối phương đã tắt máy rồi.
“Ả đàn bà thối tha đó nhất định đã bỏ trốn rồi!” Bình thường điện thoại của Dương Như chưa bao giờ tắt máy, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi. Vương Quán kéo cửa phòng đọc sách ra nhìn Vương Hổ đang đứng ở bên ngoài, “Cậu lập tức quay về cho trông chừng Dương Như thật kỹ cho tôi.”
Vương Hổ cũng giật mình nhưng không thể hiện trên mặt, “Vâng!”
Vương Hổ quay người nhanh chân rời đi, anh ta ngồi trên xe liếc nhìn phòng đọc sách vẫn còn sáng đèn, anh ta biết nhờ sự giúp đỡ của mình mà Dương Như đã thành công rời khỏi đây rồi, chỉ là dù sao thì Vương Quán cũng là người nuôi mình lớn, tội danh này anh ta sẽ chịu.
Vương Hổ nhìn phòng đọc sách lần cuối cùng sau đó lái xe đến Cục Cảnh sát.
Vật chứng mà Tiểu Đao và bác sĩ pháp y mang về đang được xét nghiệm, có lẽ phải đến sáng ngày hôm sau mới biết kết quả, chỉ là không ngờ vào lúc bốn, năm giờ sáng bọn họ đã nhận được thông báo có người đến tự thú.
Hạ Thần Phong trực tiếp bị người khác gọi dậy từ trong cơn buồn ngủ, lúc này Phùng Phàm còn đang buồn ngủ, “Vương Hổ đến rồi, anh ta nói là đến tự thú.
Tự thú? Ngay lập tức, Hạ Thần Phong hoàn toàn tỉnh táo, anh ngồi dậy từ trên xô pha, vuốt mặt, quay đầu, đầu lông mày nhíu chặt vào, “Tự thú? Chuyện này là sao?”
Phùng Phàm quay người, cầm cốc trà đặc đã nguội lạnh ở trên bàn lên, anh nhăn mặt uống một ngụm, “Tôi cũng không biết chuyện này là sao, tôi cũng vừa mới bị gọi dậy, Vương Hổ đợi ở đó rồi, tôi đã bảo Hầu Tử đi xem xem đã có báo cáo kết quả xét nghiệm chưa.”
Vì tạp chất bên trong mẫu xét nghiệm lấy từ cửa thông gió vào ban ngày quá nhiều, cho nên phải mất nhiều thời gian phân tích hơn so với bình thường, ban đầu mọi người muốn có kết quả trước rồi mới hành động, quan trọng hơn là bản thân Hạ Thần Phong cũng không thể bảo đảm là nhất định sẽ xét nghiệm ra được kết quả gì.
Nhưng vào lúc quan trọng này lại có người đến tự thú.
Hạ Thần Phong tỉnh táo được một lúc liền đứng dậy, “Vương Hổ đang ở đâu?”
“Đi thôi! Nếu thật sự có thể phá được vụ án này thì tôi phải xin nghỉ phép một thời gian, mệt mỏi quá rồi.” Phùng Phàm vươn vai đi qua đó. Vương Hổ ngồi một mình trong phòng, cơ thể cao lớn ngồi trên ghế, Hạ Thần Phong vừa bước vào đã cảm thấy Vương Hổ ngồi rất chật chội.
Phùng Phàm cầm ba cốc cà phê đi vào và đưa cho Vương Hổ một cốc.