“Anh Vương, anh có biết bây giờ anh đang làm gì không? Anh làm như vậy có lợi gì với anh chứ?” Lục Dao không nghĩ ra, Vương Hoằng Tuấn chắc hẳn là một người rất thông minh, nhưng người trông có vẻ rất thông minh này bây giờ đang lại làm chuyện chẳng có chút lợi ích gì với bản thân mình, thậm chí có thể sẽ hủy diệt anh ta.
Khóe miệng Vương Hoằng Tuấn khẽ nhếch lên, “Làm sao tôi lại không biết mình đang làm gì, có lẽ bây giờ chính là lúc tôi tình táo nhất. Nghe nói cô là một người tài giỏi, đương nhiên là cô nhìn ra được điểm khác biệt của tôi phải không.”
Lục Dao cau mày, cô thừa nhận bản nhìn ra được một chút gì đó, chỉ là đây là việc riêng của đối phương, vì phép lịch sự nên cô không nói nhiều, nhưng Vương Hoằng Tuấn lại không kiêng dè gì hết, “Tôi thích đàn ông, không, nên nói là tôi là bisexual, nhưng tôi nghiêng về thích đàn ông hơn, trước đây bố tôi cũng tức Vương Miện đã yêu cầu tôi kết hôn với cô, chỉ cần sinh con, sau đó sẽ không quan tâm đến chuyện gì của tôi nữa. Người nhà họ Vương của tôi ấy à, đều bị thần kinh, ông nội tôi như thế, bố tôi cũng như thế. Nếu trước đây Mạnh Quyên không phải là vợ của bố cô, cô cho rằng bà ta có thể bước nổi vào cửa nhà họ Vương? Chẳng qua bố tôi để ý đến đồ trong tay bà ta mà thôi, đương nhiên cũng vì mặt mũi nhà họ Lục của cô.”
Làm nhà họ Lục khó chịu là một chuyện đáng tự hào biết bao với người nhà họ Vương, cho dù nhà họ Lục đã cách xa nhà họ Vương, rời xa tranh chấp ở nơi này nhưng nhà họ Vương lại không bỏ qua người nhà họ Lục.
Lần này họ muốn Vương Hoằng Tuấn cưới Lục Dao cũng là vì nguyên nhân này, nhưng nguyên nhân lớn hơn là vì Lục Dao tỏ ra có thiên phú đối với phong thủy huyền học. Không chỉ còn trẻ tuổi đã có thể đánh bại Vương Nguyên tỏa sáng một phương ở thành phố Tô, mà trong tay cô còn có quyển ghi chép của nhà họ Lục.
Lục Dao cũng có thể hiểu được lý do trong đó, cô nhìn Vương Hoằng Tuấn, người đàn ông đối diện không giống như nhất thời kích động, “Anh thật sự không sợ mất đi tất cả sao?”
“Sợ, sao tôi lại không sợ chứ, nhưng tôi càng sợ sau khi mất đi tất cả tôi lại trở nên giống như bọn họ, vì lợi ích mà không quan tâm đến tất cả.” Vương Hoằng Tuấn đã hiểu rõ đức hạnh của người nhà họ Vương, anh ta đã bị điều khiển bao nhiêu năm nay, giờ anh ta chỉ muốn được tự do.
Lục Dao không biết bản thân mình có nên tin tưởng Vương Hoằng Tuấn không, “Vậy hợp tác mà anh nói đến là hợp tác như thế nào?”
Vương Hoằng Tuấn thấy Lục Dao từ từ lên tiếng, trong lòng cũng đã có biện pháp đối phó. Tuy Lục Dao lên tiếng hỏi nhưng không có nghĩa cô tin tưởng Vương Hoằng Tuấn. Cô là một người thông minh, Vương Hoằng Tuấn Tuấn không dám coi cô như những người con gái chủ động quyến rũ anh ta trước đây.
Thực ra Vương Hoằng không cần Lục Dao làm gì cả, bởi vì đã có Hạ Thần Phong chồng của Lục Dao ra sức rồi.
“Yên tâm, tôi sẽ cung cấp bằng chứng phạm pháp về kinh tế của nhà họ Vương trong những năm này, bao gồm cả bằng chứng năm đó họ hại hai mắt bố cô mất đi ánh sáng...”
“Anh nói cái gì?” Hai mắt Lục Dao giống như lửa chảy, cô nhìn chằm chằm vào Vương Hoằng Tuấn, “Anh vừa nói cái gì? Anh nói lại lần nữa đi!”
Vương Hoằng Tuấn cau mày, “Lẽ nào cô không biết đôi mắt Lục Sinh Nhất đã mất đi ánh sáng rồi sao?”
Lục Dao không trả lời cũng không có động thái gì, chỉ là bàn tay nắm chặt đã tiết lộ tâm trạng của cô. Vương Hoằng Tuấn thở dài, hình như mình đã nói cái gì không nên nói rồi, thế nhưng anh ta đã nói ra rồi.
Lúc này Lục Dao mới nhớ đến bóng dáng ở buổi bán đấu giá lúc trước, nhìn nghiêng vẫn thấy cặp kính đen trên mặt, buổi bán đấu giá tối như vậy nhưng ông ấy vẫn đeo kính đen, đây vốn dĩ là một hành động không bình thường rồi. Bây giờ, cuối cùng cô cũng hiểu rõ nguyên do trong đó, bởi vì ông đã mù rồi.
“Anh nói tiếp đi.” Lục Dao nghiến răng, cô muốn biết rốt cuộc tình huống lúc đó là như thế nào.
Vương Hoằng Tuấn cau mày, “Bằng chứng cụ thể tôi sẽ đưa cho chồng cô, tôi chỉ mong sau khi sự việc qua đi, nhà họ Lục có thể tính cho tôi một quẻ.”
Ban đầu Lục Dao cho rằng Vương Hoằng Tuấn sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng, nhưng bây giờ anh ta chỉ muốn cô tính
một quẻ, đây không phải yêu cầu gì cả, rất rõ ràng lần giao dịch này người được lợi là bản thân cô.
Chỉ là nghĩ đến đôi mắt của bố mình, nghĩ đến những chuyện tài liệu đề cập đến trước đây, dường như Lục Dao hận nhà họ Vương thấu xương rồi, “Được! Nhưng tôi vẫn muốn biết hai chuyện, thứ nhất năm đó hạ độc nhà họ Lục có phải là hành động của nhà họ Vương các anh không, còn cả tung tích của bà nội tôi Hồng Phi Phi.”
Vương Hoằng Tuấn im lặng một lúc, anh ta có nghe nói về mấy chuyện Lục Dao nói, mấy chuyện này là ân oán của đời trước rồi, thời gian đã qua lâu như vậy, rất nhiều thứ đã không tìm được nữa, lẽ nào Lục Dao muốn anh ta trực tiếp đi hỏi ông nội mình sao?
Đương nhiên đây là chuyện không thể rồi.
Nhưng mà bây giờ Lục Dao nhắc đến chuyện này, Vương Hoằng Tuấncũng không thể từ chối ngay lập tức, “Được, tôi đồng ý, chỉ là tôi cần thời gian cho chuyện này, tôi cũng không thể bảo đảm có thể tìm được manh mối.”
Thực ra bản chất người nhà họ Vương đều ích kỷ, cho dù là Vương Quán hay Vương Hoằng Tuấn thì ai cũng đều vì bản thân mình mà không từ thủ đoạn. Lục Dao đã nhìn ra, nhưng Vương Hoằng Tuấn vẫn chưa phát hiện ra. Chỉ cần Vương Hoằng Tuấn không phát hiện ra điểm này thì Lục Dao cũng sẽ không nhắc nhở làm gì. Đối với cô mà nói, nhà họ Vương thế nào cũng chằng liên quan gì đến cô. Thậm chí, tốt nhất là nhà họ Vương phải trả giá cho những tội ác của mình. Cô không hề cảm thấy bất an vì suy nghĩ đen tối này của chính mình. Cô vẫn rất phẫn nộ.
Lục Dao chưa từng cảm thấy bản thân mình là người lập dị, cô cũng là người bình thường có tình cảm. Gia đình mình đã bị hại ra nông nỗi như vậy, nếu cô vẫn không có một chút phản ứng nào mới là điều bất thường, chỉ là cô không có nơi để trút nỗi oán hận của mình ra mà thôi.
Gần tối Hạ Thần Phong mới ra khỏi phòng thẩm vấn, Vương Hổ vẫn không nói gì. Tuy bọn họ đã có bằng chứng rõ ràng là có khả năng Dương Như cũng tham gia phạm tội nhưng đây chỉ là có khả năng. Cảnh sát không có thi thể, không có bằng chứng, hơn nữa Vương Hổ luôn miệng thừa nhận do mình làm, Hạ Thần Phong cũng không làm gì được.
Không chỉ Hạ Thần Phong không có thu hoạch gì, Phùng Phàm cũng vậy, hai người chạm mặt nhau ở hành lang, chỉ có thể nhìn nhau lắc đầu.
“Được rồi, cho dù thế nào thì chúng ta cũng đã có đột phá lớn rồi, gần như bây giờ đã xác nhận được hành tung của Dương Như rồi, chỉ cần chúng ta bắt được Dương Như có lẽ sẽ có phát hiện mới. Tốt xấu gì hôm nay cậu cũng đã đi đăng ký kết hôn rồi, về gặp em dâu trước đi!”
Tuy vụ án rất gấp gáp lắm, nhưng Phùng Phàm là người đội trưởng thấu tình đạt lý, dù gì cũng không nên bảo hai người hôm qua vừa mới đăng ký kết hôn chạy đi làm việc, ngay cả đêm động phòng của người ta cũng bị cướp mất. Nói gì thì cũng không thể cố giữ chú rể lại chứ.
Lần này Hạ Thần Phong cũng không khách sáo, anh ra ngoài lâu như vậy cũng đã nhớ Lục Dao rồi. Anh vội vàng trở về nhà, ban đầu anh cho rằng ở nhà rất náo nhiệt, kết quả bầu không khí lại cực kỳ kỳ dị.
Vú Vương nhìn thấy Hạ Thần Phong liền lau tay đi đến, “Sao bây giờ đã về rồi, cháu đã ăn cơm chưa?”
Hạ Thần Phong gật đầu, “Cháu đã ăn một chút ở Cục Cảnh sát rồi, có huyện gì vậy, mọi người đâu rồi ạ?”
“Cô chủ đưa ông chủ và bà chủ ra ngoài rồi. Sắc mặt vợ cháu lúc trở về không tốt lắm, cháu mau đi xem thế nào đi chứ, cháu làm chồng người ta, vừa mới đăng ký kết hôn liền một ngày một đêm không về, cũng hay thật đó…” Giọng điệu của vú Vương còn mang theo sự quở trách. Tuy bà không biết vì sao Lục Dao lại cảm thấy đau lòng nhưng Hạ Tuấn Miểu rất tinh ý đưa hai ông bà lão ra ngoài đi dạo một vòng, chính vì sợ hai ông bà lại lo lắng vì mấy chuyện này.