Tuy Tạ Điền rất giỏi về mặt chuyên môn, nhưng trong chuyện tình cảm cô chỉ là người mới học, nhát gan. Bao nhiều năm nay cô luôn thích Hạ Thần Phong, tình cảm này không chỉ mình cô biết, bây giờ rất nhiều đồng nghiệp đều biết rồi. Tạ Điền luôn tưởng rằng mình là người khác giới duy nhất khá thân thiết với anh, trước đây không lâu hai người còn cùng ăn cơm, nhưng bây giờ Lục Dao và Hạ Thần Phong quen biết chưa được bao lâu…
Phải từ bỏ sao? Tạ Điền không muốn nhận thua như vậy, đúng vậy, sao nhận thua lại là phong cách của mình được? Cho dù bây giờ Hạ Thần Phong có sự đối xử khác biệt với Lục Dao, nhưng điều đó thì có nghĩa gì chứ? Tạ Điền mở hai mắt ra, giống như con người vừa rồi căn bản không phải là cô. Tạ Điền cô là một cô gái như vậy, đánh không ngã, không khuất phục. Năm đó vì học pháp y cô đã đấu tranh với bố mẹ mình, cuối cùng cô thành công. Lúc này, dường như cô lại trở về giây phút cô điền vào tờ nguyện vọng thi đại học.
Hạ Thần Phong không biết những thay đổi về mặt tình cảm này của Tạ Điền, bởi vì lúc này anh cũng đang suy nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng.Nếu Lục Dao thật sự tính chuẩn như thế, vậy thì có phải anh có thể nhờ Lục Dao giúp anh giải đáp câu đố năm đó không?
Suy nghĩ này một khi được sinh ra thì nó giống như một hạt giống dần dần nảy mầm trong lòng Hạ Thần Phong, kể cả bây giờ anh trực tiếp “dập tắt” suy nghĩ này trong vô thức.
Có một số tên tội phạm bình thường có vẻ như rất sáng suốt nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy cảnh sát liền bắt đầu thấy sợ. Vào dịp đón năm mới, một mình Phạm Tam thắp đèn dầu, trước mắt là một cái bếp nhỏ đang nấu vài thứ gì đó đang tỏa ra mùi thơm.
Đối với hắn mà nói, dịp đón năm mới này cũng khá thê thảm, vốn dĩ hành vi phạm tội đã được lên kế hoạch rất tốt, không ai có thể tìm được chỗ trốn của mình, hơn nữa hắn cũng có bản lĩnh kiếm tiền... Nhưng không biết tại sao cảnh sát lại chắc chắn Phạm Tam là hung thủ mà đến tìm hắn. Nếu không phải thầy tính toán như thần thì hắn đã bị bắt từ lâu rồi, nhưng thầy cứ bắt hắn phải trốn ở đây không biết đến bao giờ.
Phạm Tam khịt mũi suy nghĩ, lúc này người bên ngoài đều đang ăn tiệc, còn bản thân hắn lại đáng thương như vậy, “Đúng là đen thật, đợi mình ra ngoài rồi sẽ ăn một bữa tiệc hải sản, mình là người có tiền mà!”
Nhưng đừng nói đến tiệc hải sản, ngay cả nồi lẩu thịt bò ăn liền này hắn cũng không ăn được. Cửa nhà kho bỏ hoang luôn bị đóng đột nhiên bị ai đó dùng lực mạnh mở ra, Phạm Tam ngẩng đầu nhìn thấy cảnh sát xông vào liền vội vàng đứng dậy, đẩy cái bếp trước mặt về hướng cửa sổ phía sau rồi chạy ra ngoài.
Tiểu Đao xung phong tiến lên, “Đứng lại!” Nói rồi cậu tăng tốc độ. Phạm Tam nhìn thấy mình sắp bị bắt liền đẩy giá để hàng trống về phía Tiểu Đao. Giá để hàng này tuy không có gì nhưng nó cũng là giá làm bằng sắt, Tiểu Đào giật mình quay người sang hướng khác.
Nhà kho rất tối, cảnh sát phía sau cầm đèn pin chạy vào, ánh sáng đèn pin chiếu sáng nhà kho tối om, “Thằng thối tha này!”
Tiểu Đao tức giận, trực tiếp vòng qua giá hàng đó rồi tiếp tục đuổi theo, Hạ Thần Phong nhìn thấy con đường tháo chạy của Phạm Tam nên chạy nhanh như bay về phía còn lại của nhà kho.
Hạ Thần Phong người cao chân dài, lại còn là lãnh đạo cao nhất trong đội, tốc độ chạy giống như một con báo đang săn mồi. Một cái bổ nhào trực tiếp đè Phạm Tam xuống đất, một tay vặn ngược tay Phạm Tam ra sau, tay còn lại ấn vào vai hắn, “Ngoan ngoãn chút!”
Phạm Tam bị đè xuống đất, hắn muốn vùng vẫy, nhưng hắn cố gắng thế nào cũng vô ích, Hạ Thần Phong giống như một ngọn núi đè ở phía trên, hắn càng dùng lực càng thấy vai mình như bị trật khớp.
Tiểu Đao thở hổn hển, cậu tiến lên phía trước, lấy còng tay ra, cười lạnh một tiếng, “Ha ha, Còn chạy nữa à! Chạy
đi! Tao xem mày chạy đi đâu!” Nói xong, cậu ngồi xuống, đeo còng tay vào tay Phạm Tam rồi nhấc hắn từ dưới đất lên.
Phạm Tam biết lần này mình tiêu đời rồi, hắn cúi đầu, mặc kệ cảnh sát bên cạnh đưa đi, Tiểu Đao lau mồ hôi trên trán, “Không ngờ hắn lại trốn ở đây.”
Hạ Thần Phong kiểm tra xung quanh, “Nơi này trước đây là côn ty của chồng cũ Từ Mai trong vụ án Lý Lộ.” Hạ Thần Phong nói như vậy, Tiểu Đao lập tức hiểu ý, “Em sẽ đưa người đến nhà Từ Mai ngay.”
Cho dù Từ Mai là nạn nhân hay đồng phạm thì trước đây khi vào nhà kho này thì cổng của nó cũng hoàn hảo, cho dù Từ Mai không liên quan đến vụ án này thì cô ta cũng phải đến đây một chuyến.
Tòa nhà Húc Dương cao nhất ở thành phố Tô, người đàn ông uống rượu, nhìn cảnh tuyết ở bên ngoài, đứng ở nơi cao nhất có một lợi thế đó là có thể nhìn thấy mọi cảnh vật của thành phố Tô.
“Vương A Cửu và Phạm Tam bị bắt rồi…” Một người mặc áo đen gõ cửa đi vào, nếu trước đây Lục Dao đã nhìn thấy người trong chiếc xe thương vụ màu đen thì sẽ nhận ra đây chính là hai người trong chiếc xe đó.
Người đàn ông quay người khẽ cau mày, “Trước đây thầy đích thân đến xem Lục Dao… Quả nhiên cô ta có chút bản lĩnh…”
Trước đây người đàn ông này chỉ báo tài liệu về Lục Dao lên trên, nhưng ông ta không ngờ thầy lại đích thân qua đó một lần chỉ để xem rốt cuộc cô ta là ai.
“Tam gia, Lục Dao nhiều lần phá hoại việc của chúng ta, ở chỗ Tập đoàn Tinh Thần ngoài công trường ra thì những chỗ khác đều bị cô ta phá hỏng… Hơn nữa, A Cửu và Phạm Tam…”
Người được gọi là Tam gia cười, đặt ly rượu vang trong tay xuống, sau đó cầm rượu vang đặt ở một bên tiếp túc rót vào trong ly, chất lỏng màu đỏ từ từ sóng sánh.
“Sốt ruột cái gì, Phạm Tam và Vương A Cửu vốn là đồ bỏ đi, nếu lần này Lục Dao không phát hiện ra thì hai người này còn có thể dùng được, nhưng cô ta lại là con cháu của nhà họ Lục.”
Người đàn ông đứng ở một bên rõ ràng là không hiểu, “Nhà họ Lục? Nhưng ở bên đó hình như không có thông tin của nhà họ Lục.”
Tam gia uống một ngụm rượu vang và nhìn ra bên ngoài, “Cậu không biết nhà họ Lục là rất bình thường, ngay cả tôi cũng là lần đâu tiên biết qua lời nói của thầy. Bây giờ chỉ có cao nhân thế hệ đầu tiên mới biết, nhà họ Lục năm đó nổi tiếng thế nào…”
Có thể khiến người của thế hệ đầu tiên đều nói nhà họ Lục nổi tiếng, ông ta có thể tưởng tượng ra địa vị của nhà họ Lục vào năm đó tầm cỡ nhường nào. Nhưng một gia tộc có địa vị tốt như vậy tại sao đến bây giờ lại không có lấy một chút thông tin nào? Nếu nói là nhà họ Lục suy tàn rồi nhưng nhìn dáng vẻ của Lục Dao, thủ pháp rất thuần thục, căn bản không giống bị suy tàn.
Hình như Tam gia cũng không muốn nói quá nhiều, dù sao thì ở vị trí của ông ta cũng chỉ biết được một ít thông tin của nhà họ Lục. Tam gia quay người, “Cứ yên tâm về Phạm Tam và Vương A Cửu, cho dù họ muốn tìm cũng không tìm được chỗ này đâu, cứ đẩy Từ Mai ra.” Nếu chỉ có mình Phạm Tam, đương nhiên là sẽ bị đám cảnh sát đó giữ không chịu thả, gia đình của Phạm Tam đương nhiên không thể chi nhiều tiền như vậy, nhưng Từ Mai thì khác, cô ta được thừa kế số tài sản khổng lồ của hai người chồng cũ.”
“Vậy Lục Dao thì sao? Chúng ta có cần cho người theo dõi nữa không? Người đàn ông do dự mở lời.
Tam gia đặt ly rượu xuống, “Lục Dao… Tôi sẽ đích thân ra tay.”