Người dân ở trên núi đều là người thật thà chất phác, gia đình nhà họ Lục ở trên núi đã nhiều năm, đúng là rất có bản lĩnh. Nhưng nhà họ Lục cũng đã từng nói, tuyệt đối không dùng thuật xem tướng ở bên ngoài. Tám mươi phần trăm người phụ nữ này là kẻ bịp bợm muốn bẫy Lục Dao cho nên mới nghĩ cách đến đây lừa tiền. Nhưng chắc trước khi đến đây bà ta không điều tra, Lục Dao không phải là kẻ lừa đảo trên chợ, cô chỉ xem quẻ cho người dân trong làng, và cũng không thu phí, “Bà nói tôi lừa tiền của bà?”
Người phụ nữ cho rằng Lục Dao chỉ là một cô gái trẻ, dễ đối phó, nhưng bà ta lại không ngờ Lục Dao vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện với mình như vậy, “Đúng vậy, chính là cô! Hôm đó ở trong chợ, cô nói với tôi, nhà tôi gặp nạn, cứ bắt tôi phải mua bùa gì đó, kết quả là cô lừa mất một trăm nghìn tệ của tôi!” Người phụ nữ nói xong liền lấy tấm bùa trong tay ra, chỉ vào Lục Dao và nói.
Nghe đến đây, Lục Dao vẫn không hề hoảng loạn, “Nếu hôm đó tôi nói với bà nhà bà gặp nạn, vậy thì điều đó là không sai...”
Lục Dao nhìn khuôn mặt của người phụ nữ, khuôn mặt người này đầy đặn ngũ nhạc triều trung(*), đầu nhọn mỏ nhọn là kiểu không phải người lương thiện, lục phủ(**) câu tước người, tức là người gian xảo lừa đảo. Những người có khuôn mặt như vậy quả thực là ích kỷ hơn so với người bình thường.
(*) Ngũ nhạc: là năm dãy núi lớn trong địa lý học cổ điển Trung Hoa. Người Trung Quốc có thói quen so sánh mặt người với mặt đất của Trung nguyên nên đã địa lý hóa các bộ vị nổi bật nhất của khuôn mặt thành năm danh hiệu của năm dãy núi chính để rồi căn cứ vào hình dáng, vị thế liên hoàn của chúng mà đoán tương lai, quá khứ của con người. Ngũ nhạc triều trung là nghĩa ngũ nhạc là quần tụ theo một thế ỷ dốc liên hoàn, quy về một điểm quan trọng nhất.
(**) Lục phủ: hai xương phụ, hai xương gò má, hai xương má.
Người phụ nữ này không chỉ có khuôn mặt xấu, mà lòng trắng trong mắt cũng nhiều, ích kỷ và ham hư vinh nặng, hay tự cho mình là thông minh. Loại người như thế, không nên chơi thân thì hơn.
Hơn nữa, một bên mũi của người phụ nữ nhìn như miệng đại bàng, đó là kiểu người giả dối ác độc, trong lòng luôn có suy nghĩ muốn hại người khác. Còn sống mũi của bà ta cong, biểu hiện cho gia đình tan vỡ, chết ở nơi đất khách quê người. Sống mũi lộ tiết, nữ hình nam phá suốt đời bần.
Còn cái miệng rộng, toàn nói lời láo, chanh chua luôn xen vào chuyện của người khác. Người có miệng lệch cũng là kiểu người gian xảo không phải người tốt. Người có khóe miệng hay nhếch lên, trong lòng toàn những suy nghĩ nham hiểm, tai như chim ưng là kiểu người gian trá ngang ngược có dã tâm. Răng thưa, tóc đỏ tóc vàng, là kiểu người bất hiếu.
Có thể nói, những gì không tốt đều tồn tại trên người phụ nữ này.
Lại thêm lời này không thể nói lung tung, nếu cứ nói với người khác là nhà mình gặp nạn, như vậy tức là không sẽ thành có, từ không có sẽ biến thành gia đình gặp nạn.
“Mọi người nghe thấy chưa, mọi người nghe thấy chưa, đều nghe thấy hết rồi đúng không, kẻ lừa gạt này vẫn nói gia đình tôi gặp nạn! Đây rõ ràng chính là một kẻ lừa đảo, cô đúng là đồ xấu xa, cô mau trả lại tiền cho nhà tôi, bằng không tôi sẽ đi báo cảnh sát!” Người phụ nữ nghe thấy Lục Dao nói nhà mình gặp nạn bà ta càng thấy tự tin vào lời nói của mình.
“Nói gì thế, Tiểu Dao không phải là loại người như vậy!” Bà Lý chống nạnh và nói.
“Hay là, bà cứ nghe tôi nói hết...” Lục Dao đẩy cánh cửa sân ra, vỗ lưng xoa dịu cơn tức giận của bà Lý, “Bà không cần lo lắng, cháu không sao đâu.”
Sau đó, Lục Dao quay người nhìn người phụ nữ, “Nhừng lời bà vừa nói quả là có một câu đúng, đó chính là gia đình nhà bà đúng thật sẽ gặp nạn, hơn nữa còn là nạn tù tội, nếu tôi đoán không sai, hôm nay bà sẽ vào cục cảnh sát...”
“Cô! Cô nói linh tinh gì thế!” Người phụ nữ thở phì phò nói, “Tôi biết rồi, cô thấy tôi vạch mặt cô, cho nên thẹn quá hóa giận, cô có tật giật mình! Tôi vào cục cảnh sát làm gì chứ, tôi nói cho cô biết, chính cô mới là người phải đi vào trong đó đó! Chứ không phải tôi!”
Mấy người đi theo bà ta đều bắt đầu phẫn nộ, ban đầu là bị xúi giục, cũng có người là bà ta nhờ đến. Nhưng dân làng xung quanh không phải là kiểu người dễ
chọc, bọn họ đều nhìn Lục Dao lớn lên, hơn nữa Lục Dao cũng thật sự có bản lĩnh.
“Bà mới là kẻ lừa đảo, người nhà họ Lục như thế nào chúng tôi đều biết, Tiểu Dao rất giỏi, con bé nói bà gặp nạn, thì chính là bà sắp gặp nạn đó!” Một người phụ nữ trung niên trừng mắt lên nhìn người phụ nữ lừa đảo đó, bà Lý ở bên cạnh Lục Dao cũng lên tiếng, “Thần kinh của bà đúng là có vấn đề, Tiểu Dao không phải người tùy ý xem bói cho người khác, nếu bà định lừa đảo thì tốt nhất là nên đổi đối tượng khác đi.”
Người phụ nữ không ngờ rằng, những người dân ở đây đều nói giúp Lục Dao, bà ta bị chọc tức nên vội vàng thở gấp.
“Bà! Bà! Các người đều bị cô ta lừa rồi! Mau đứng ra! Đứng ra vạch trần bộ mặt của cô ta đi!” Người phụ nữ rất tức giận vì kế hoạch của mình đã xảy ra kết quả không như mong đợi.
“Tôi còn tưởng là ai... Uông Minh Gia, bà mới vừa được thả ra khỏi cục đã đi lừa đảo nữa rồi à!” Lục Dao nhìn người đứng ở ngoài sân, một người đàn ông đầu cua mỉm cười bước đến, trên người mặc đồng phục cảnh sát, còn người đàn ông ở phía sau, là người đã lâu không gặp - Hạ Thần Phong.
Nhìn thấy Hạ Thần Phong ở vùng núi xa xôi này đương nhiên là chuyện mà Lục Dao chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng trong khoảnh khắc cô nhìn thấy Hạ Thần Phong, cô liền biết tại sao anh lại đến tìm mình.
Vừa thấy có cảnh sát đến, người phụ nữ lập tức hoảng loạn. Bà ta đúng là một kẻ phạm tội nhiều lần, lần này bà ta cố tình tìm một nơi xa xôi hẻo lánh như vậy là để tránh bị cảnh sát tóm được, nhưng bà ta không ngờ rằng đến chỗ này rồi vẫn bị cảnh sát tìm được.
“Đồng chí cảnh sát Lô, lần này tôi thực sự không lừa anh, thật sự là cô gái này lừa tôi!” Uông Minh Gia vẫn đang ngụy biện, nhưng rất hiển nhiên đối phương đã sớm biết bà ta là loại người gì.
Quả nhiên dưới cái nhìn soi mói của “người bạn cũ”, vẻ mặt của Uông Minh Gia lập tức chuyển sang xám xịt, “Lần này thật sự...”
“Được rồi, bà đừng nói nữa, bà nói rằng mấy ngày trước gặp cô gái này, ở trạm xe buýt có camera giao thông, chúng tôi kiểm tra một chút là sẽ biết!” Cảnh sát Lô khua tay nói, còn Lục Dao thì mỉm cười.
“Haiz, đồng chí cảnh sát, anh nói đúng đó, sau khi Tiểu Dao trở về đây mới đi chợ có một lần, mà lại còn đi cùng với nhà tôi! Người phụ nữ đó mới là kẻ lừa đảo!” Bà Lý bảo vệ Lục Dao, hoàn toàn không cho người phụ nữ đứng đối diện với mình một chút thể diện nào.
Cảnh sát Lô vỗ vai người bên cạnh, “Lục Dao phải không, đây là người từ thành phố Tô về đây tìm cô.”
Lục Dao tiến lên một bước, “Cảnh sát Hạ.”
Thành phố Tô lớn hơn huyện Bình Dao rất nhiều, vậy mà cảnh sát của thành phố Tô lại về đây tìm Lục Dao, dân làng cũng tò mò không biết Lục Dao làm gì ở thành phố Tô mà để cho người ta từ thành phố Tô về tận đây tìm.
Hạ Thần Phong quay sang gật đầu với cảnh sát Lô, “Là ở đây! Cảm ơn anh đã giúp tôi tìm được bạn của mình.” Một câu bạn đã xóa đi tất cả nghi ngờ trong lòng mọi người.
Khi cảnh sát đưa đám người lừa đảo đi, người dân trong làng cũng dần giải tán, chỉ có bà Lý đứng ở bên cạnh vừa cười vừa kéo tay của Lục Dao, bà nhìn Hạ Thần Phong và nói, “Tiểu Dao à, mặc dù ông nội của cháu đã đi, nhưng bà Lý là bà của cháu, bà thấy cậu nhóc này rất được! Cháu không được bỏ lỡ đâu đấy!”
Nói xong câu đó, bà Lý rời đi với nụ cười nở trên môi. Lục Dao bước đến gần Hạ Thần Phong, “Cảnh sát Hạ, tôi có thể đoán được vì sao anh tìm đến tôi.”
Hạ Thần Phong bước vào sân, nhìn ngôi nhà nhỏ trên núi, nó được bao quanh bởi những cây đại thụ khổng lồ. Đây là biên giới của khu vực rừng được quốc gia bảo vệ, có rất ít người ở trên ngọn núi này, nhưng vẫn có một số người bằng lòng sống ở nơi không có sự ganh đua tranh giành này.