Hạ Thần Phong khẽ lắc đầu kéo tay Lục Dao. Lục Dao không cam lòng đi ra khỏi phòng, “Nhất định là La Phượng Linh biết cái gì đó.”
Nếu thật sự có một nơi như vậy thì chắc chắn là địa vị của La Phượng Linh cao hơn so với những người xuất hiện trong các vụ án trước. La Phượng Linh đã được tiếp xúc với người được gọi là “thầy” và cái nơi được gọi là giới Âm Dương kia.
Sau khi ra ngoài, ngoài cảnh sát canh giữ ở cửa ra thì không còn có ai khác nữa. Hạ Thần Phong kéo Lục Dao sang một bên, anh cúi đầu nhìn cô, “Việc La Phương Linh nói là thế nào, cái gì mà thầy nói được là làm được, rốt cuộc là cô biết được những gì?”
Lục Dao ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thần Phong, đêm khuya nên bệnh viện rất yên tĩnh, đèn sợi đốt trên hành lang phát ra tiếng xì xì. Cô chưa từng thấy dáng vẻ vừa sợ hãi vừa phẫn nộ lúc này của Hạ Thần Phong. Nhất thời, Lục Dao không nhìn thấu được Hạ Thần Phong.
“Chắc là tôi đã từng tiếp xúc với người được gọi là thầy kia, chính là lần ở trước cửa nhà anh...” Lục Dao cúi đầu, mắt nhìn xuống mũi giày của mình, nhẹ giọng nói.
Hạ Thần Phong nhớ đến video được camera ghi lại, lúc trước Lục Dao bị một đám người vây ở cửa, hình như ở giữa có một người đàn ông đội mũ phớt màu đen, “Là người đàn ông đội mũ kia à?”
Lục Dao khẽ lắc đầu, “Không phải, là người trong điện thoại. Tôi không nghe ra được người được gọi là thầy kia là nam hay nữ, có lẽ giọng nói của người đó đã được xử lý. Người đàn ông đội mũ màu đen kia có thái độ rất tôn kính đối với người trong điện thoại...”
Lục Dao nói xong liền khẽ nhíu mày, cô nghĩ đến trước đây mình muốn đối phó với đám người này nên đã trở về quê nhà để học quyển sổ ghi chép đầu tiên kia. Nhưng bây giờ xem ra, bọn họ không chỉ chuyên về phong thủy dương trạch, La Phượng Linh còn rất am hiểu phê mệnh(*) bát tự, hơn nữa nhìn từ phương pháp phạm tội, dường như bọn họ đang nghiên cứu kỳ môn bát quái thiên chi. Thời kỳ lịch sử này Lục Dao đã được nghe ông nội kể, nhưng vào thời điểm đó điều này bị liệt vào sách cấm, đây là việc không thể thực hiện được.
(*) Phê mệnh: là một loại tính toán số mệnh.
Hạ Thần Phong cũng không biết Lục Dao đã nghĩ xa đến như vậy, bây giờ trong đầu của anh chỉ nghĩ đến rốt cuộc người được gọi là thầy kia là người như thế nào.
“Người được gọi là thầy đó nói gì với cô qua điện thoại? Có phải là nói những lời uy hiếp cô không?” Hạ Thần Phong nhìn Lục Dao, nói thật lòng, nếu không phải trước đây Lục Dao bị cuốn vào những vụ án này, thì người được gọi là thầy kia cũng sẽ không chú ý đến cô, cô sẽ không bị đe dọa như vậy.
Thật ra Lục Dao không hề quan tâm đến những lời uy hiếp của người được gọi là thầy kia, “Cảnh sát Hạ, anh yên tâm, chuyện anh lo lắng sẽ không xảy ra.” Lục Dao có thể đoán được, Hạ Thần Phong đang lo lắng người được gọi là thầy kia sẽ gây bất lợi cho cô. Nhưng hôm nay lúc La Phượng Linh nói xong, Lục Dao lại nghĩ tạm thời cô được an toàn.
Lục Dao nhìn ra được sự nghi hoặc của Hạ Thần Phong, cô vừa cười vừa nói, “Anh xem đi, vừa rồi La Phượng Linh cũng nói, cô ta biết tôi, như vậy chứng tỏ sự tồn tại của tôi có ảnh hưởng không nhỏ đến giới Âm Dương gì đó, mọi người trong giới đều biết đến sự tồn tại của tôi. Nếu bọn họ thực sự muốn làm gì đó với tôi, thì chắc không đơn giản vậy đâu.”
Chắc chắn người được gọi là thầy kia không phải người nắm độc quyền trong giới Âm Dương, chỗ nào có lợi ích thì sẽ có cạnh tranh. Hạ Thần Phong cũng hiểu đạo lý này, nhưng anh vẫn thấy có chút lo lắng, “Trong khoảng thời gian này cô nên cẩn thận một chút, nếu đúng như cô nói, phía sau bọn họ còn có một người được gọi là thầy, bây giờ cô ta đã bị bắt, như vậy chắc chắn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.”
Lục Dao quay đầu, ngước mắt nhìn Hạ Thần Phong, “Được rồi, trong khoảng thời gian này tôi sẽ chú ý. Tôi đi về trước đây... Tiểu Quách
vẫn còn chờ tôi ở dưới.”
Bởi vì đã là rạng sáng, nên Tiểu Quách lái xe trong cục đến đưa Lục Dao về ký túc xá. Mặc dù đã qua giờ mở cửa, nhưng Lục Dao giúp cảnh sát phá án, nên bác bảo vệ trong trường cũng rất linh động mở cửa cho cô vào.
Tiểu Quách nhìn Lục Dao đi vào ký túc xá, đợi đến lúc căn phòng ở tầng năm sáng đèn thì lấy điện thoại di động ra và gọi cho Hạ Thần Phong báo cho anh biết Lục Dao đã về nhà an toàn.
Đỗ Hiểu Lan mơ màng tỉnh lại thì thấy Lục Dao đang rón rén đi vào trong phòng, cô nhỏ giọng nói, “Cậu về rồi à...”
Lục Dao cởi áo khoác ra và nói, “Tớ làm cậu thức à?”
Đỗ Hiểu Lan vươn tay bật công tắc đèn trên tường, sau đó ngồi dậy và lắc đầu, “Thế nào rồi? Cảnh sát tìm cậu có việc gì vậy?”
Lục Dao nhanh chóng cởi quần áo ra sau đó cắm sạc vào điện thoại, còn không quên quay đầu lại và trả lời Đỗ Hiểu Lan, “Không có việc gì, tớ chỉ giúp bọn họ tìm một người thôi. Tớ đi rửa mặt... Cậu ngủ trước đi.” Lục Dao nói xong liền cầm chậu rửa mặt đi vào phòng tắm.
Xoa xoa mái tóc còn ướt, Lục Dao không ngờ rằng Đỗ Hiểu Lan vẫn chưa ngủ mà đang ngồi ở phía dưới, dường như là đang đợi mình, “Có chuyện gì vậy?”
Đỗ Hiểu Lan vốn đang ngẩn người nhìn hai cái giường trống trong phòng, nghe thấy tiếng của Lục Dao liền hoàn hồn lại và khẽ thở dài, “Lúc trước trong phòng còn náo nhiệt là thế, nhưng bây giờ chỉ còn lại tớ và cậu, lúc cậu không có ở đây, tớ luôn cảm thấy căn phòng rộng lớn này rất đáng sợ...”
Nói xong cô xoay người sang nhìn Lục Dao, “Ban đầu tớ định nói chuyện này với cậu vào lúc ăn cơm tối, nhưng không ngờ lúc đó cậu có việc phải ra ngoài...”
“Cậu muốn chuyển ra ngoài à?” Lục Dao lau tóc, cô chỉ liếc nhìn Đỗ Hiểu Lan liền hiểu mọi chuyện, “Ừm, tớ đã tìm được phòng ở ngoài rồi, hơn nữa tớ đã là sinh viên năm cuối, cũng sắp phải đi thực tập rồi...”
Lục Dao gật đầu, không phản bác lại Đỗ Hiểu Lan, “Ừm, cậu dọn ra ngoài ở phải cẩn thận một chút. Nếu cảm thấy người con trai kia tốt, thì có thể xem xét và đồng ý...”
“Đúng là không giấu được cậu chuyện gì, là một đàn anh đã tốt nghiệp được một khoảng thời gian, chỗ tớ thực tập chính là phòng triển lãm tranh của anh ấy, hơn nữa phòng trọ cũng là do anh ấy tìm giúp tớ.” Khi Đỗ Hiểu Lan nhắc đến người đàn anh kia ánh mắt cô rất dịu dàng, dường như Đỗ Hiểu Lan đột nhiên nhận ra mình đang xấu hổ, cô oán trách vỗ vào tay Lục Dao và nói, “Đừng chỉ nói chuyện của tớ. Lớp trưởng kia của cậu, Chu Văn ý, không phải là vẫn theo đuổi cậu à? Nói như thế nào nhỉ, điều kiện của Chu Văn cũng không tệ, sao cậu không thử cân nhắc xem sao?”
Lục Dao bị ăn một cái đánh vào cánh tay, nghe thấy câu phía sau, cô lại tiếp tục lau tóc, “Lớp trưởng là lớp trưởng, tớ là tớ, bọn tớ không thể đâu.”
Mặc dù Đỗ Hiểu Lan cảm thấy Chu Văn rất tốt, nhưng đây là sự lựa chọn của Lục Dao, cô sẽ không nói nhiều, “Đúng rồi, tớ nghe nói là đã bắt được hung thủ trong vụ án của Ngũ Gia Mẫn? Là Mã Khắc?”
Chuyện này đã từng gây nên một trận sóng gió trong trường. Dù sao thì trước đây vụ án của Ngũ Gia Mẫn được kết án là tự sát, nhưng về sau bản án lại được lật lại, nói là tìm được nhiều chứng cứ xác thực.
Lục Dao gật đầu, động tác ở tay vẫn không dừng lại. Mã Khắc đã bị bắt, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể nói là Mã Khắc xúi giục Ngũ Gia Mẫn tự sát. Hình phạt của hành vi phạm tội này ở Trung Quốc không nặng, Mã Khắc bị kết tội cố ý giết người nhưng chỉ bị ngồi tù mấy năm, nếu như trong thời gian cải tạp mà có biểu hiện tốt thì vẫn có thể được ra tù sớm.