Hứa Kỳ Tịch nhẹ nhàng thở ra, phần kiếm phôi của thanh kiếm lớn rèn nên từ một phần tinh thần thể của hắn hiện ra trong tay.
Nói là kiếm lớn như cánh cửa, kỳ thật cũng không phải thật sự được chế tạo thành một cánh cửa, mà là một thanh kiếm lớn có độ cao đạt tới cổ của Hứa Kỳ Tịch, lưỡi kiếm hai bên, trên thân kiếm là mười lổ phù văn được xếp thẳng.
Dưới tay nghề bật thầy chân chính của Tô Khê Sa, cho dù là kiếm phôi, nàng cũng có thể chế tạo thành hình dạng người thường căn bản mua không nổi.
Hứa Kỳ Tịch vung kiếm lớn, nhẹ nhàng lắc lư —— do tinh thần lực của bản thân biến thành, nên khi vung kiếm căn bản không cảm giác được trọng lượng.
Nói cách khác, nếu như trong tương lai tinh thần lực của hắn đủ mạnh mẽ, có thể cường hóa thanh kiếm này lớn hơn nữa . . . Dù cho đem thanh kiếm này chế tạo thành Trảm Hạm Đao (The Zankantou hoặc "ship-cleaving sword") khổng lồ, cầm kiếm vung, vẫn sẽ không có bất cứ cảm giác trọng lượng. Dù sao, nó vốn chính là một phần tinh thần lực của bản thân hắn.
Tuyệt vời!
"Hơn nữa, nếu như là kiếm chế tạo từ tinh thần lực, hẳn là có thể trảm được những con 'Chó săn' kia?" Hứa Kỳ Tịch thầm nghĩ.
Cái kỹ thuật này, là thứ bọn họ đang rất cần.
Chỉ cần làm cho bọn họ nắm giữ phương thức có thể gây tổn thương tới năng lượng tinh thần, huơu chết vào tay ai trong trận đại quyết chiến lúc đó liền không nhất định.
Sáng mai liên hệ bác sĩ Diệt Hoàng, tiện thể cho bọn họ nghiên cứu kiếm của mình.
Đem kiếm lớn dựng thẳng lên, Hứa Kỳ Tịch lấy ra mảnh 'Phù văn chúc phúc', trực tiếp đặt nó vào trong lổ phù văn của kiếm.
Phù văn chúc phúc và kiếm phôi phù hợp hoàn mỹ.
Hai thứ vừa tiếp xúc, liền hấp thụ cùng một chỗ.
"Giai đoạn đầu tiên hiện nay chỉ là cấp bậc của 10 miếng phù văn. . . Chờ thăng vài cấp rồi, thanh kiếm này chỉ sợ rằng toàn thân sẽ đều do phù văn cấu thành? Kiếm phù văn? Kiếm chúc phúc?" Hứa Kỳ Tịch bổ não ra hình dáng thanh kiếm của mình.
Giai đoạn thứ hai là 100 phù văn, giai đoạn thứ ba thì sao? Có phải cần nhiều phù văn thêm vào hay không? Đến lúc đó kiếm của mình phỏng chừng phải đổi thành 'Kiếm Ti', dùng để kết nối phù văn, gắn thành hình dạng của kiếm lớn?
Bất quá. . . Theo tính chất 'Học cấp tốc' của bộ công pháp này, sau đó khẳng định không phải là loại phương thức điên cuồng thu thập phù văn để cường hóa, bằng không liền không phù hợp đặc tính 'Học cấp tốc' của nó.
"OK." Kiếm lớn và phù văn chúc phúc sau khi cộng hưởng một lát, cả hai đều phù hợp hoàn mỹ.
Hứa Kỳ Tịch chỉ cảm thấy tinh thần lực của bản thân hơi đau đớn, có một phần tinh thần lực rút vào trong 'Phù văn chúc phúc', làm cho phù văn chúc phúc vốn được hắn sử dụng một lần nữa nảy sinh cái mới, lấp đầy.
"Tô Khê Sa, bên tôi thành công. Tôi có cần đem kiếm lớn chuyển đến chổ của cô hay không?" Hứa Kỳ Tịch giao tiếp Tô Khê Sa thông qua 'Sổ điểm danh'.
"Không vội nhất thời, bên tôi làm vài phương pháp phòng bị trước. Sau đó lại kiểm tra hiệu quả của thanh kiếm. . . Phòng ngừa lỡ như." Tô Khê Sa cũng không vội vã muốn chúc phúc.
Nàng cần một vài phương pháp phòng thủ, tránh cho kiếm của Hứa Kỳ Tịch không có hiệu quả.
"Nếu như chúc phúc từ thanh kiếm của anh thật sự hữu hiệu, tôi đây liền nợ một anh một nhân tình lớn. Hơn nữa trong tương lai, khẳng định còn muốn tiếp tục nợ nhân tình của anh." Trong âm thanh của Tô Khê Sa, hiện ra vài phần chờ mong.
"Vậy bên kia cô từ từ chuẩn bị đi." Hứa Kỳ Tịch trả lời —— hắn muốn chính là cái hiệu quả này.
Đêm đã khuya.
Hứa Kỳ Tịch nhìn Hoạ Mi đang ngủ say.
Dựa theo công pháp trong bản thảo được bản thân trước đó nhắc nhở, bảo hắn khi kích hoạt 'Sổ điểm danh', một tay sử dụng sổ điểm danh, tay kia thì nắm tay của Hoạ Mi.
Cái nhắc nhở này, khiến Hứa Kỳ Tịch phải suy nghĩ nhiều.
Hơn nữa Tề Y San của trước đấy, sẽ xuất hiện trên người Hoạ Mi vào lúc cuối tuần.
Hai người dù sao vẫn cảm giác không phải trùng hợp. . . Hoạ Mi, sẽ không có quan hệ đặc thù gì với《 sổ điểm danh 》?
Hứa Kỳ Tịch nhẹ nhàng rút gối đầu trong lòng của Hoạ Mi ra, sau đó bản thân thay thế vị trí của gối đầu.
Ừm, cái xúc cảm này, là da là thịt không thể nghi ngờ.
Có thể loại trừ khả năng vợ của mình là người máy.
Hứa Kỳ Tịch ngáp một cái, tay kia nắm kiếm tinh thần, bắt đầu tiến vào trạng thái 'Kiếm thiền'.
Đây là phân đoạn cuối cùng của《Thuật Đúc Kiếm Tinh Thần》.
Dưỡng kiếm.
Chỉ có dưỡng tốt kiếm, đem chờ mong của bản thân đối với nó nhắn nhủ cho nó, cuối cùng nó mới có thể trở thành hình dạng mà bạn muốn.
Đêm khuya.
Nhà của Hứa Kỳ Tịch rất nhanh khôi phục yên tĩnh.
Toàn bộ trấn nhỏ cũng yên lặng. . . Ngoại trừ không ít người bị ảnh hưởng, đang ngủ không cẩn thận kêu to tên của 'Hứa Kỳ Tịch', sau đó bị người ngủ cùng vả cho “không trượt phát lào”.
. . .
. . .
Sáng sớm hôm sau.
Hứa Kỳ Tịch rời khỏi trạng thái minh tưởng + kiếm thiền, lần đầu kiếm thiền cũng không có thu hoạch gì, thứ này rất duy tâm.
Hắn mở mắt nhìn, thời gian đã 7 giờ sáng.
"Chào buổi sáng, A Tịch."
Bên cạnh, Hoạ Mi đã mặc đồ xong, sau đó như có suy nghĩ mà nhìn lông mày của Hứa Kỳ Tịch.
Xưng hô A Tịch, là Thẩm Họa Mi không thể nghi ngờ.
Hơn nữa nhìn hình dạng của Hoạ Mi, nàng ấy hẳn là đã tỉnh lại được một lúc?
"Chào buổi sáng, Hoạ Mi. . . Làm sao nhìn chằm chằm anh như vậy?" Hứa Kỳ Tịch hỏi.
"Không biết vì sao, ngày hôm nay em đặc biệt muốn vẽ một lông mày cho anh. A Tịch anh đi rửa mặt trước, sau đó em vẽ lông mày cho anh nha." Hoạ Mi cười hì hì nói.
Hứa Kỳ Tịch: ". . ."
Chứng cưỡng bức sau khi Tề Y San rời đi, còn để lại di chứng?
Nhưng hắn không lay chuyển được Hoạ Mi, không thể làm gì khác hơn là rời giường đi rửa mặt, sau đó lại ngoan ngoãn trở về ngồi xuống, tùy ý để Hoạ Mi lăn qua lăn lại.
Họa Mi nữ sĩ nửa ngồi chồm hổm ở trước mặt hắn, lấy ra bút vẽ mi của chính mình, chăm chú bôi lên lông mày của Hứa Kỳ Tịch.
Hứa Kỳ Tịch chỉ cảm thấy vùng xung quanh lông mày hơi ngứa.
"Thích Hoạ Mi không?" Vợ đột nhiên hỏi.
"Ừm, thích." Hứa Kỳ Tịch vô ý thức trả lời —— dù cho ngứa, nhưng loại cảm giác này vẫn rất thú vị.
"Thích em là tốt rồi." Thẩm Họa Mi đắc ý nói.
Vẽ xong lông mày cho Hứa Kỳ Tịch, Thẩm Họa Mi đem bút vẽ cất vào, hỏi: "A Tịch ngày hôm nay có việc cần làm không?"
"Ừm, có thể sẽ liên hệ bác sĩ Diệt Hoàng, đi làm kiểm tra thân thể. Sau đó buổi tối, anh muốn đi gặp mấy người bạn ở ký túc xá đại học. . . Hoạ Mi em có đi không? Đến lúc đó chúng ta, ngồi xe khoảng hai tiếng đồng hồ." Hứa Kỳ Tịch đáp.
"Buổi tối à? Có thể." Hoạ Mi gật đầu, sau đó nói: "Bữa sáng em đã chuẩn bị xong, anh nhớ ăn lúc nóng. Một ngày ba bữa cơm tốt nhất không nên loạn."
"Ừm." Hứa Kỳ Tịch đáp.
"Món đồ ở lầu một, là A Tịch lắp ráp lúc cuối tuần sao?" Hoạ Mi lại hỏi.
"Ừm? À, Cánh Cửa Kỳ Tích. . . Không sai. Là chúng ta cùng nhau lắp ráp." Hứa Kỳ Tịch trả lời, đồng thời quan tâm trạng thái của Thẩm Họa Mi.
Hoạ Mi của cuối tuần, tựa hồ không có ký ức của Tề Y San, vậy trong trí nhớ của nàng, sẽ là thế nào?
"Cùng nhau lắp ráp? Ừm. . . Hình như là như thế. tựa hồ là em hỗ trợ nhiều hơn?" Hoạ Mi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, tựa như thật đúng là nhớ tới rất nhiều việc.
Là sau khi Tề Y San rời đi, vẫn để lại cho nàng rất nhiều hình ảnh của ký ức, cũng đủ khiến nàng bồi bổ đại khái ký ức của cuối tuần?
"Chơi vui vẻ không?" Hoạ Mi hỏi.
Hứa Kỳ Tịch thành thật trả lời: "Rất vui vẻ."
"Vui vẻ là tốt rồi, vậy sáng sớm em đi đem chuyện công ty xử lý một chút, sau đó buổi trưa trở về, liền xuất phát đi thăm bạn học của anh. Sau khi kết hôn, em cũng chỉ gặp mặt bọn họ tại hôn lễ." Hoạ Mi nói xong, móc ra một viên xí muội, nhét vào trong miệng Hứa Kỳ Tịch: "Đây là em của ngày hôm nay đó ~ "
. . .
Đưa vợ xuống lầu, nhìn theo nàng lái xe rời đi, trong lòng Hứa Kỳ Tịch ấm áp không chịu được.
Cảm giác ấm áp này, khiến cho hắn ra một thân mồ hôi.
Trở về phòng bếp, lấy ra bữa sáng còn ấm, Hứa Kỳ Tịch lại gọi điện thoại cho bác sĩ Diệt Hoàng.
Hiện tại, là thời gian chứng minh 'Mặt mũi' của hắn rốt cuộc lớn bao nhiêu.
Bản thân trong lúc mất trí nhớ cùng A Giải nỗ lực kinh doanh mặt mũi, là thời gian phát huy tác dụng.
"A lô, ngài Hứa, có chuyện gì sao?" Tiếp điện thoại là chị gái Diệt Phượng, âm thanh non mềm, tựa như còn đang ngủ.
"Là Diệt Phượng à, tôi muốn hỏi một chút, chúng ta hiện nay có thú phù dự trữ hay không? Số lượng nhiều không? Tôi có thể cần một ít." Hứa Kỳ Tịch đi thẳng vào chủ đề.
Hắn thậm chí đã suy nghĩ rồi, nếu như hàng dự trữ rất thưa thớt, hắn có thể thử mua.
"Ngài Hứa cần? Tôi rõ ràng. Yên tâm đi, chỉ cần là ngài Hứa muốn, chúng tôi đều sẽ tận lực mang đến cửa ~" Cả người Diệt Phượng tựa như đã tỉnh táo hơn nhiều.
Dù sao, khẳng định phải cho mặt mũi của ngài Hứa thoải mái ~
Truyện convert hay :
Nông Gia Tiểu Phúc Nữ