5.
“Em có phải em gái của Đường Khuynh không?” người kia nói, “Anh là bạn cậu ấy, tên Lục Trạm. Cậu ấy say quá, liên tục gọi cho em, em có thể đến đón cậu ấy không?”
Khi tôi vội vàng chạy đến nơi, bạn học anh đỡ Đường Khuynh, người say đến mức không đứng nổi, chỉ tay vào một người khác đang ngồi xổm trên đất nôn thốc nôn tháo, cười khổ: “Anh còn phải xử lý tên này, Đường Khuynh làm phiền em vậy.”
Anh ấy giúp tôi đưa Đường Khuynh lên xe taxi, người thanh niên kia đã bắt đầu vừa khóc lóc vừa nôn mửa, anh ấy đỡ trán bất lực: “Không thằng nào để người ta bớt lo nổi.”
Đường Khuynh dựa vào vai tôi, hơi thở toàn hơi men.
Xe taxi đang mở một khúc nhạc piano. Tôi biết bài này, là bài nhạc trong phim Bản tình ca mùa đông.
Nước mắt lặng lẽ rơi, tôi vội đưa tay lên lau đi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi chúng tôi về đến nhà, Đường Khuynh vẫn còn say bất tỉnh nhân sự, tôi nửa kéo nửa lôi đưa anh về phòng, đặt anh lên giường.
Ngay khi tôi cởi giày giúp anh, anh đột ngột vươn tay kéo mạnh tôi vào lòng.
Người tôi cứng đờ, nằm đè lên người anh.
Hơi thở giao hòa, anh nhắm chặt hai mắt, tay lại giơ lên đặt lên má tôi.
Lòng bàn tay anh nóng hổi, tựa như lửa đốt.
Cảm xúc vốn căng cứng suốt những ngày qua như nổ tung. Nước mắt tôi rơi xuống mặt anh, có lẽ vì lạnh nên anh từ từ mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi định tránh đi thì anh lại ép đầu tôi xuống. Một nụ hôn cứ thế thình lình diễn ra.
Tôi không biết anh ấy tưởng tôi là ai, nhưng lúc này, cho dù là thế thân tôi cũng vui vẻ chấp nhận.
Bởi vì đây là lần cuối cùng.
Ngoài cửa sổ sấm chớp ầm ầm, không biết bao lâu sau, anh buông tôi ra, ánh sáng trong mắt nhạt đi, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Tôi thở hổn hển đứng dậy, trong nháy mắt quay đầu, tôi nhìn thấy mẹ.
Sắc mặt bà trắng bệch đứng ở cửa phòng, kinh hoàng nhìn tôi.
“Mày,” bà nói, toàn thân run rẩy, “Ra ngoài với tao.”
Tôi im lặng đi theo bà sang phòng khác, mới vừa đóng cửa thì một bạt tay đã rơi xuống.
“Đường Mật, mày còn biết xấu hổ không?”
Tôi bị bà đánh lùi về sau hai bước, bà xông lên, hết đấm tới đánh, “Đường Mật, sao mày có thể làm ra chuyện như thế này. Mày đã hứa với tao thế nào? Mày muốn điện thoại vì chuyện này sao? Sao mày có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ thế này?”
Tôi ôm gương mặt nóng rát ngã xuống đất, “Mẹ, không phải, con chỉ vừa đưa anh bị say rượu về…”
“Mày cho rằng tao mù sao? Mày cho rằng tao mù sao! Mày nằm trên người nó!” Bà khàn giọng mắng, “Nếu tao không về sớm thì mày còn làm ra chuyện gì? Trời ơi, sao tao lại sinh ra người như mày?! Tao có lòng tốt đưa mày vào gia đình này là để mày làm ra loại chuyện này sao? Mày có biết hôm nay mày sẽ hủy hoại đời nó không? Hôm nay may là tao phát hiện, nếu người khác thì sao? Tao khổ sở vất vả vì gia đình này bao năm qua, mày thật sự muốn mẹ mày bị đuổi khỏi nhà, bà ngoại mày chết ở bệnh viện mới cam tâm có phải không?”
“Mẹ…” Tôi giật tay áo bà, không kìm được nước mắt, “Thật sự không phải như mẹ nghĩ…”
“Đừng gọi tao là mẹ!” Tay bà giận đến run run, “Đường Mật, mày… mày…” Bà quay người, bắt đầu quỳ trên đất lôi vali tôi, “Mày không được ở trong nhà này một phút nào nữa, bây giờ mày đi ngay ra sân bay, ngày mai đi thẳng từ sân bay, mày đi, đi nhanh đi…”
Bà vừa dọn đồ vừa lẩm bẩm: “Đường Mật, đi nhanh đi, đừng hủy hoại gia đình này, đừng ép tao vào chỗ chết…”
Nói rồi, bà chợt ngẩng lên nhìn tôi, khóc, “Đường Mật, con chừa cho mẹ con đường sống đi, được không?”
Tối đó, tôi rời khỏi nhà.
Ngồi trong sảnh chờ máy bay, tôi đếm từng chiếc máy bay cất cánh rồi hạ cánh, không thể nào đếm được.
Trước khi đi, để chặt đứt hoàn toàn suy nghĩ của tôi, mẹ mua cho tôi điện thoại mới, kiểm tra kỹ càng tất cả hành lý của tôi để đảm bảo rằng tôi không lấy của Đường Khuynh bất kỳ thứ gì, thậm chí không có một bức ảnh chụp.
Thứ duy nhất tôi trộm mang theo được là quả bóng nảy màu xanh.
Trên máy bay, tôi vuốt ve quả bóng, nhớ lại lời tôi đã nói với Đường Khuynh.
Câu nói đó, tôi chỉ nói một nửa.
Ước mơ của tôi chưa bao giờ là đại học Hải Thành.
Là anh.
Luôn là anh.
Là rõ ràng là biết không thể, rõ ràng là chỉ có thể chôn sâu đáy lòng, lại vẫn không cách nào buông tay.
Là rõ ràng đau khổ triền miên, lại vẫn như cũ hãm sâu trong đó, không đành lòng vứt bỏ tình yêu thầm kín.
Vừa đáp xuống Luân Đôn, xuống máy bay, không khí mang hơi nước ập vào mặt. Cuối cùng có cảm giác chân thật, tôi rời đi.
Đường Khuynh đã biến mất khỏi cuộc đời tôi từ đó.
6.
Khi thu hồi lại những suy nghĩ, tôi đã ngồi trong phòng riêng.
Phòng riêng thật ra ở ngay bên cạnh nhưng cánh cửa thiết kế lạ lùng nên tôi không chú ý đến. Dĩ nhiên cũng có phần do việc mù đường từ nhỏ của tôi.
Bữa tiệc gia đình bốn người, nhưng trong phòng có sáu người.
Hai người kia là Vu Tịnh và Ninh Vũ.
Vu Tịnh là bạn gái thời trung học của Đường Khuynh, Ninh Vũ là em họ cô ấy, cũng là bạn học cùng lớp cấp 3 của tôi.
Đường Khuynh ngồi bên trái tôi, Vu Tịnh bên trái anh, bên phải tôi là Ninh Vũ, Đường Trung và mẹ tôi ngồi đối diện. Mục đích bữa cơm này là gì lập tức sáng tỏ.
Ăn được nửa chừng, tôi đứng lên đi toilet, mẹ tôi lập tức theo sau.
“Con cố ý đúng không?” Bà kéo tôi vào góc, tức giận nói, “Cứ xụ mặt ra, cố ý làm mẹ khó xử đúng không?”
Tôi thở dài, “Con
đã nói với mẹ rồi, con không có hứng thú với Ninh Vũ, cũng không muốn đại diện cho Đường gia và Ninh gia để kết hôn, sao ngài còn lừa con đến?”
“Ninh Vũ có gì không tốt? Cậu ấy là con trai độc nhất trong nhà, hiện giờ là phó chủ tịch công ty, sau này Ninh gia sẽ là của cậu ấy. Con gả qua đó hưởng không hết phúc, không tốt hơn con bây giờ sao?” bà nắm tay cánh tay tôi, “Ninh Vũ và con là bạn học cấp 3, hiếm lắm khi bao năm qua rồi người ta còn nhớ tới con, con đã 26 tuổi còn chưa có bạn trai, mẹ cố gắng lắm mới giành được cơ hội cho con, sao con lại không biết trân trọng vậy…”
“Mẹ,” tôi cắt ngang lời bà, “Chuyện khác ngài bảo làm là con làm, tốt nghiệp xong ngài bảo con ở Anh, con không về. Sau này ngài lại bảo con về, con cũng đã về, nhưng ngài còn nhớ khi ngài bảo con về đã nói thế nào không? Ngài nói sức khỏe bà ngoại kém, suốt ngày nhắc đến con, bảo con về bầu bạn với bà mấy năm cuối đời, kết quả thì sao? Sau khi về ngài cứ sắp xếp cho con đi gặp gỡ xem mắt những đối tác làm ăn với nhà họ Đường.” (Chú thích: Ở đây thực sự Mật Mật dùng xưng hô trang trọng với mẹ, cho thấy sự xa cách của cô ấy với mẹ, không giống như tình cảm của mẹ & con gái, tui băn khoăn không biết nên để thế nào nên để là “ngài” như trên, nếu thấy cấn quá các bạn góp ý tui sửa lại nhé).
Tôi thở dài, “Rốt cuộc ngài xem con là con gái, hay là công cụ?”
Bà sửng sốt, lập tức tủi thân.
“Nếu con không phải là con gái mẹ, mẹ cần quan tâm con sao?” Bà lau khóe mắt, “Không phải vì mẹ muốn tốt cho con sao? Đời này con định không kết hôn? Mỗi ngày mẹ lo lắng vì chuyện của con, nghĩ mọi cách tìm cho con một mối tốt, kết quả con nghĩ mẹ như thế.”
Nước mắt bà rơi rơi, “Con lại nghĩ mẹ thế này…”
“Con là con gái ruột của mẹ,” bà lau nước mắt nhìn tôi, hận rèn sắt không thành thép, “Nếu con lấy cậu ấy, con là bà chủ họ Ninh, nhà họ Đường cũng có một nửa của con, nửa đời sau con không cần lo, sao con không biết biết tính toán vậy!”
“Con hiểu ý mẹ,” tôi lạnh nhạt nói, “Nhưng thưa mẹ, tương lai của con là con tự chịu trách nhiệm. Con là người trưởng thành, con không thích Ninh Vũ, cũng không vì bất kỳ lý do gì khác mà ở bên anh ta.”
“Con!” Mẹ khó thở, “Sao con lại như vậy…”
“Mẹ!”
Giọng nói quen thuộc vang lên trong góc khuất yên tĩnh, tôi và mẹ giật mình.
Đường Khuynh đứng cách đó không xa, “Ba tìm mẹ, bật lửa của ông có phải mẹ giữ không?”
“À, đúng đúng, mẹ giữ đây.” Mẹ cuống quýt thả tôi ra, trước khi đi còn không quên liếc tôi một cái.
Dựa lưng vào tường, tôi nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Một bóng người phủ xuống, tôi nhìn lên, là Đường Khuynh.
“Xin lỗi, hôm nay do họ tự sắp xếp.” Anh dừng một chút, “Anh không biết Vu Tịnh và Ninh Vũ sẽ đến.”
Tôi hơi kinh ngạc, cười cười, “Không sao, bạn cũ gặp mặt cũng tốt.”
Bầu không khí đột nhiên lại trở nên ngượng ngập, tôi nghĩ mình nên nói gì đó, nhưng nghĩ lại, cảm thấy chúng tôi đã xa cách nhiều năm như vậy, dường như không còn gì chung để nói.
Thời gian mấy năm như con dao, từng chút từng chút chặt đứt những thân mật quen thuộc, chỉ còn xa cách và xa lạ.
“Mấy năm nay,” anh lại lên tiếng trước, “Có ổn không?”
“Khá tốt,” tôi dựa vào tường, “Bận rộn… À, em nghe họ nói lần này anh về hướng dẫn nghiên cứu khoa học cho bệnh viện. Anh có thể ở lại bao lâu?”
“Chưa biết,” anh ngưng lại, “Chậm thì ba tháng, xem tiến độ dự án đã.”
Không khí lại yên tĩnh.
“Vậy, thôi quay lại đi… họ chờ sẽ sốt ruột.” Tôi mỉm cười.
Tôi vòng qua anh đi đến hành lang, một chiếc xe đẩy của phục vụ bỗng trượt đi, lao về phía tôi. Tôi đờ người, giây tiếp theo lại đột ngột bị kéo qua một bên.
Mùi thơm thanh mát quen thuộc đã lâu không nghe thấy quanh quẩn bên người, tôi ngơ ngác nhìn Đường Khuynh một tay ôm vai tôi, một tay che đầu tôi, nhìn sang chiếc xe đẩy lao qua người chúng tôi.
“Xin lỗi xin lỗi.” Người phục vụ chạy tới, liên tục xin lỗi.
Đường Khuynh buông tôi ra, cúi đầu khẽ hỏi: “Không bị dọa chứ?”
Tôi mỉm cười, hơi kéo giãn khoảng cách, “Không sao, cảm ơn… anh trai.”
Lại một lần im lặng.
Chúng tôi sóng vai đi về phòng riêng, vừa đến đó, anh lại dừng lại.
“Đường Mật.” Anh gọi tôi lại.
Tôi quay đầu.
“Thêm wechat đi, gần đây anh ở Hải Thành, có thể có việc cần liên lạc.”
Tôi gật đầu, “Dạ được.”