Kỷ Sơ Hạ vừa về đến nhà liền nhận được điện thoại của Tần Tranh, đầu tháng sau là sinh nhật của hắn, Tần Tranh sẽ tổ chức tiệc ở làng du lịch gần biển, mời Kỷ Sơ Hạ tham dự.
“Tôi sắp quay phim mới, không có thời gian, thật ngại quá, Tranh thiếu.”
Cậu không biết mấy tên nhà giàu có tật xấu gì, nhất định phải tổ chức sinh nhật thật lớn, tốn rất nhiều tiền. Kỷ Sơ Hạ thật sự không muốn đi đến nơi náo nhiệt như vậy. Tuy cậu cảm thấy Tần Tranh cũng không tệ, xem như là người bình thường duy nhất trong ba anh em nhà họ Tần, nhưng cậu vẫn không muốn tiếp xúc với hắn quá nhiều.
Bộ phim mới của cậu dự định khởi quay vào tuần tới, trong khoảng thời gian này, Kỷ Sơ Hạ luôn đi theo đạo diễn Tăng học diễn xuất, thu hoạch được rất nhiều. Cậu không muốn lại dính líu gì với thiếu gia tiểu thư nhà họ Tần nữa.
“Anh học vào ban ngày đúng không? Xin nghỉ nửa ngày không được sao? Hay anh học xong lại đến, tôi đi đón anh.”
“Tranh thiếu, thật xin lỗi, tôi thật sự không muốn đi.”
Kỷ Sơ Hạ kiên trì như vậy, Tần Tranh cũng không miễn cưỡng nữa, lại khuyến khích cậu vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Kỷ Thu Vũ vừa trở về từ nhà họ Dương, vừa vào cửa liền nói cho Kỷ Sơ Hạ biết một tin động trời, Dương Vãn Thanh có bạn trai mới, cô đã đá ông chủ Tần.
Kỷ Sơ Hạ hơi bất ngờ, trong lòng lại nhịn không được vỗ tay khen ngợi Dương Vãn Thanh. Trong suy nghĩ của cậu, Dương Vãn Thanh tốt như vậy, kết hôn với Tần Ý rất đáng tiếc, cô xứng đáng có được người tốt hơn.
Sau khi ăn tối xong, Kỷ Sơ Hạ quay về phòng mở máy tính, thông báo thư mới lập tức nhảy ra, cậu tùy tiện bấm mở. Lúc nhìn thấy logo của Đông Hoàng, cậu cho là bản thân bị hoa mắt rồi, nhìn kỹ lại thì đúng là tổng giám nghệ nhân của Đông Hoàng gửi thư đến. Đông Hoàng có ý muốn ký hợp đồng với cậu, hẹn cậu đến công ty nói chuyện, cuối thư còn để lại phương thức liên lạc với đối phương.
Tâm trạng Kỷ Sơ Hạ rất phức tạp, nếu như một năm trước nhận được bức thư này, không chừng cậu sẽ cao hứng chạy ra ngoài đốt hai quả pháo. Nhưng hiện tại, cậu có ngốc cũng biết đây là ý của Tần Ý, có ký với cậu hay không, kỳ thật đều là quyết định của ông chủ Tần.
Kỷ Sơ Hạ không trở lời, dứt khoát xóa luôn bức thư. Bây giờ Tần Ý không làm khó cậu nữa, tùy tiện tìm một công ty giải trí cũng không phải là việc khó, không cần thiết phải vào Đông Hoàng, lại bị Tần Ý gây khó dễ.
Hai ngày trôi qua, sáng sớm lại bị xe của Tần Ý chặn ngoài đầu ngõ, Kỷ Sơ Hạ không còn cách nào khác. Lần này Tần Ý tự lái xe tới, là một chiếc Bugatti Veyron màu trắng, nhìn qua có chút đáng yêu, hoàn toàn không giống kiểu xe mà người có tính cách như Tần Ý sẽ lái. Nếu không nhìn thấy gương mặt lạnh lùng ký hiệu của Tần Ý, Kỷ Sơ Hạ còn tưởng người tới là Tần Tranh.
Bugatti Veyron
“Lên xe đi.”
Kỷ Sơ Hạ do dự một lúc, biết bản thân chắc chắn không thể chạy trốn khỏi chiếc siêu xe này, không nói rõ ràng Tần Ý sẽ không bỏ cuộc, cậu sáng suốt không hề giãy dụa mở cửa lên xe.
“Lần này chủ tịch Tần muốn làm gì?”
“Đông Hoàng gửi thư cho cậu, cậu nhận được chưa? Tại sao không trả lời?”
Sau khi giao việc cho Chu Vĩ, ba ngày sau Tần Ý gọi điện thoại qua, Chu Vĩ đau khổ nói cho hắn biết, tổng giám nghệ nhân của công ty đã gửi thư cho Kỷ Sơ Hạ, nhưng đối phương căn bản không phản ứng bọn họ. Nếu thật sự không được thì hai ngày nữa ông sẽ tự mình tới cửa mời người. Tần Ý cũng không nói nhiều, sáng sớm hôm sau liền tự mình chạy tới.
“Vì sao tôi nhất định phải ký? Ký công ty nào là quyền lựa chọn của tôi đúng không?”
Tần Ý quay đầu lại, ý tứ không rõ nhìn cậu thật sâu.
“Thật ra anh không cần phải làm như vậy, tôi nhận ba mươi vạn bồi thường, coi như việc này huề nhau, anh không cần lại bồi thường chuyện khác cho tôi.”
Đèn đỏ chuyển sang xanh, Tần Ý quay đầu lại tiếp tục lái về phía trước.
Giống như đàn gảy tai trâu, Kỷ Sơ Hạ nhụt chí, dứt khoác ngậm miệng không nói nữa.
Cuối cùng chiếc xe dừng lại ở bãi đậu xe ngầm của toàn nhà Đông Hoàng. Đúng giờ đi làm, rất nhiều người ra ra vào vào, chiếc Bugatti Veyron màu trắng vừa xuất hiện liền hấp dẫn vô số ánh mắt, dù sao có tiền như Chu tổng cũng sẽ không lái chiếc siêu xe hơn ba, bốn chục triệu như vậy. Tất cả mọi người đều muốn nhìn xem vị khách quý nào đại giá quang lâm.
Tần Ý đeo kính râm thong thả xuống xe, Kỷ Sơ Hạ sáng sớm ra cửa muốn đi mua đồ ăn sáng, vẫn còn mặc áo ngủ mang dép lê. Cậu co rút khóe miệng, ngồi trong xe không chịu động. Tần Ý khom lưng, một cánh tay khoát lên cửa xe, mặt không thay đổi nhìn cậu: “Xuống xe.”
“Anh nghĩ bây giờ tôi xuống xe đi theo anh vào là thích hợp hả? Anh có thấy anh lại làm khó người khác không?”
Tần Ý đánh giá Kỷ Sơ Hạ từ trên xuống dưới, dường như cảm thấy cậu nói có lý, hắn ngồi lại vào xe rồi nổ máy.
Cách Đông Hoàng hai con đường có một trung tâm thương mại, Tần Ý gọi điện thoại cho ai đó, đến khi hắn đậu xe trong bãi