Đầu tháng bảy, bộ phim chiếu mạng Con ma ấy tổ chức buổi lễ tuyên truyền. Sáng sớm Kỷ Sơ Hạ đã đến hội trường, gặp được Đặng Thiên Nghiệp đã lâu không gặp ở phòng nghỉ phía sau. Nhờ phúc của Kỷ Sơ Hạ, gần đây hắn cũng đã chuyển vận, được Đông Hoàng mời ký, mở ra cơ hội và hoài bão, trong lòng thoải mái, thân thể khỏe mạnh, thịt trên mặt gần như lại thêm một vòng.
Đặng Thiên Nghiệp vừa thấy Kỷ Sơ Hạ liền đến gần, như bị thần kinh hỏi: “Cậu không thật sự đi theo tên kia đó chứ? Gần đây trong giới lan truyền, cậu thật sự quyết định như vậy?”
“Như vậy là cái gì, anh nói rõ ràng đi.” Kỷ Sơ Hạ buồn cười: “Yên tâm, em không chịu thiệt thòi đâu.”
“Anh đây là lo lắng cho cậu, cậu đã kiên trì lâu như vậy, sao đột nhiên lại… Đáng giá không?” Cũng chỉ có Đặng Thiên Nghiệp mới nói thẳng như vậy, vừa vào liền hỏi, không hề lòng vòng, tuy vậy Kỷ Sơ Hạ biết hắn không có ác ý.
“Không có gì đâu, anh đừng nghe người ta nói bậy, không phải như anh nghĩ đâu.”
Hai người trò chuyện vài câu, điện thoại di động của Kỷ Sơ Hạ nhận được video call vượt đại dương của Tần Ý, cậu đeo tai nghe vào rồi bấm nút nghe máy.
Sau khi trở về tham dự hôn lễ của Dương Vãn Thanh, Tần Ý lại tiếp tục ra nước ngoài giải quyết công việc, bọn họ đã không gặp mặt rất nhiều ngày rồi.
Lúc gương mặt đẹp trai của Tần Ý xuất hiện trên màn hình điện thoại, Kỷ Sơ Hạ mới phát hiện bản thân thật sự nhớ hắn, loại cảm giác vui sướng và ngọt ngào làm trái tim không khống chế được đập nhanh liên hồi, sống hai mươi mấy năm, cậu chỉ có cảm giác này với một mình hắn mà thôi.
“Sơ Hạ, em đang làm gì vậy?”
Có lẽ Tần Ý vừa tắm xong, mái tóc ẩm ướt, vài sợi tóc tùy ý rũ xuống trán, hắn mặc áo choàng tắm, ánh mắt hơi mờ sương, dường như uống quá nhiều làm giọng nói cũng thay đổi, không giống lúc bình thường.
“Em đang ở hiện trường tuyên truyền phát sóng bộ phim chiếu mạng, lát nữa sẽ lên sân khấu, anh uống rượu hả? Sao giờ này còn chưa ngủ?” Kỷ Sơ Hạ tính tính giờ, Tần Ý ở bên kia hẳn là rạng sáng.
Hắn híp mắt suy nghĩ nửa ngày rồi mới trả lời: “Buổi tối anh tham dự một yến tiệc, uống hơi nhiều một chút. Loại rượu kia rất nặng, trước giờ anh chưa từng uống, có hơi đau đầu.”
Kỷ Sơ Hạ nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng của hắn, nhịn không được nở nụ cười. Tần Ý như vậy rất hiếm thấy, nhưng thật ra cũng rất đáng yêu.
“Vậy anh ngủ sớm đi, ngủ một giấc sẽ không đau đầu nữa.” Kỷ Sơ Hạ dịu dàng dỗ dành hắn.
Tần Ý ngoan ngoãn gật đầu, nhìn cậu nói: “Sơ Hạ, anh rất nhớ em.”
Kỷ Sơ Hạ cắn môi, nhỏ giọng lặp lại cùng một câu: “Em cũng nhớ anh.”
Hắn cười khẽ: “Lặp lại lần nữa.”
Hai tai cậu nóng lên, giọng nói nhỏ hơn một chút: “Em rất nhớ anh, hôm nay mới phát hiện, anh không có ở đây, em thật sự rất nhớ anh.”
“Tuần sau anh sẽ về.”
“Ừ.” Kỷ Sơ Hạ hơi xấu hổ, lung tung nói sang chuyện khác: “Hôm nay Tranh thiếu cũng tới.”
Tần Ý nhíu mày: “Nó tới làm gì?”
Cậu cười nhắc nhở hắn: “Anh quên Tranh thiếu đầu tư năm mươi triệu rồi hả?”
“Đó cũng là tiền anh kiếm được.” Hắn nhỏ giọng lầu bầu: “Là anh đầu tư.”
“Ngay cả Tranh thiếu mà anh cũng ăn giấm?”
“Em chơi với nó, thân thiết với Dương Vãn Thanh, chỉ là không để ý đến anh.”
Tần Ý nói rất đúng sự thật trước kia, lúc quan hệ của hai người còn đang căng thẳng, Kỷ Sơ Hạ thật bất đắc dĩ, trong lòng thầm nghĩ “Lúc đó anh bắt bẻ em, còn cảnh cáo em không được đến gần người bên cạnh anh, em làm sao mà dám để ý đến anh. Thì ra lúc đó đã ăn giấm chua, đây là có bao nhiêu muộn tao a.”
“Vậy sau này em để ý đến anh được chưa?”
Kỷ Sơ Hạ giống như đang dỗ dành con nít, Tần Ý mơ mơ màng màng cũng rất thích như vậy, dùng sức gật đầu, giọng nói trịnh trọng mà cường điệu: “Em là của anh.”
Hai người cứ nói tào lao chuyện đông chuyện tây, mãi cho đến khi có người đến giục Kỷ Sơ Hạ lên sân khấu, cậu mới lưu luyến mà nhắc nhở Tần Ý nhanh chóng đi ngủ lần cuối, chấm dứt cuộc trò chuyện video.
Mà Đặng Thiên Nghiệp bị cậu bỏ quên từ lúc nhận điện thoại đã yên lặng nuốt mấy câu khuyên nhủ vào bụng. Tuy không nghe được người bên kia đang nói cái gì, nhưng chỉ nhìn dáng vẻ quấn quýt si mê của Kỷ Sơ Hạ là biết, chỗ nào giống giao dịch tình tiền như bên ngoài đồn chứ, rõ ràng là người ta đang hẹn hò yêu đương.
Trước khi buổi lễ bắt đầu không lâu Tần Tranh mới xuất hiện, cùng Chu Vĩ ngồi xuống hàng ghế đầu tiên. Đám phóng viên ở hiện trường còn đang đánh cược xem lần này ông chủ Tần có tới hay không, kết quả nhìn thấy một người đẹp như tranh, thái độ của Chu Vĩ lại cung kính đến mức khác thường, lập tức đều ngơ ngác.
Tần