Buổi tối, Kỷ Thu Vũ đến bệnh viện, lần này tin tức Kỷ Sơ Hạ bị thương không giấu được cô bé, nhưng chuyện bị bắt cóc vẫn không nói cho cô biết. Cô gái nhỏ nhìn thấy anh trai bó thạch cao, nước mắt lập tức chảy xuống. Kỷ Sơ Hạ nhỏ giọng dỗ dành cô, Tần Ý thấy thế đi sang phòng bệnh kế bên, chừa không gian cho hai anh em.
“Là anh không cẩn thận, lúc quay phim bị té lộn mèo một cái. Trước kia khớp xương vốn không lành hẳn, lần này làm phẫu thuật giải quyết luôn cũng tốt, em đừng lo lắng.”
Kỷ Thu Vũ cắn môi, nức nở nói: “Sao em có thể không lo lắng được, anh nói anh quay phim té bị thương, vậy anh Tần thì sao? Sao ảnh cũng bị thương khắp cả người vậy? Rốt cuộc các anh có chuyện gì? Anh không nói thật với em.”
Kỷ Sơ Hạ bất đắc dĩ, thật ra em gái cậu rất thông minh, cậu lại cứ cho là cô bé còn nhỏ, cái gì cũng không biết.
“Thật sự không có việc gì, đúng là ngoài ý muốn. Anh Tần vì cứu anh mới bị thương, chúng ta phải cám ơn người ta cho đàng hoàng.”
Kỷ Thu Vũ dùng sức lau mắt: “Là anh ấy cứu anh hả?”
Cậu gật đầu, đã quyết định ở bên Tần Ý, điều lo lắng duy nhất chính là Kỷ Thu Vũ không tiếp thu được chuyện này, cậu theo bản năng mà nói tốt về Tần Ý trước mặt cô bé, huống chi đây vốn là sự thật.
Cô gái nhỏ rũ mắt, nhỏ giọng hỏi Kỷ Sơ Hạ: “Anh, có phải anh và anh Tần quen nhau không?”
“Nếu đúng là vậy, em có thể tiếp thu không?”
“Ảnh đối xử với anh tốt không?”
“Hắn rất tốt, đối xử với anh cũng rất tốt.”
Kỷ Thu Vũ im lặng một lúc mới trả lời cậu: “Vậy anh ở bên anh ấy đi, chỉ cần anh thích, cộng thêm anh ấy tốt với anh, em có thể tiếp thu.”
Hai anh em bọn họ đã sống nương tựa vào nhau từ nhỏ, tuy Kỷ Thu Vũ luôn ốm yếu nhưng lại có sự mẫn cảm và thận trọng của con gái. Khoảng thời gian này, cô bé thấy rõ sự thay đổi của Kỷ Sơ Hạ, tất nhiên rất rõ ràng là do người đàn ông kia. Tuy cô vẫn còn hơi sợ Tần Ý, nhưng chỉ cần anh trai thích, đối phương cũng thật sự thích anh trai thì cô sẽ vui vẻ chấp nhận.
Kỷ Sơ Hạ nở nụ cười: “Cám ơn Tiểu Vũ.”
Trước khi đi, Kỷ Thu Vũ gọt một quả táo đưa qua phòng bệnh kế bên. Một mình đối mặt với Tần Ý, cô bé vẫn còn hơi căng thẳng, nhỏ giọng nói một câu “Cho anh, cám ơn anh đã cứu anh của em.” rồi đưa quả táo qua.
Tần Ý cười nhận lấy, cô gái nhỏ quả thật rất ngoan và đáng yêu, còn nhỏ tuổi hơn hai đứa em của hắn, hắn đã sớm yêu mến cô bé như em gái.
Kỷ Thu Vũ đưa táo xong vẫn không được tự nhiên, đỏ mặt nói cám ơn lần nữa liền xoay người rời đi.
Tần Ý quay lại phòng bệnh, Kỷ Sơ Hạ nhanh chóng bảo hắn lên giường nằm: “Anh đừng có đi tới đi lui nữa, anh mất nhiều máu như vậy, nằm tịnh dưỡng vài ngày đi.”
“Không sao đâu.” Tần Ý nằm lên giường, nắm tay Kỷ Sơ Hạ: “Sơ Hạ, em có định cho Tiểu Vũ đi học không?”
“Con bé càng thích học vẽ.”
“Vậy cũng được, lúc trước anh có liên hệ với một thầy giáo ở viện mỹ thuật cho cô bé, có đưa cho ông ấy xem các bức tranh của Tiểu Vũ. Ông ấy cảm thấy Tiểu Vũ rất có thiên phú, đồng ý nhận cô bé làm học trò. Nếu em đồng ý, anh bảo người làm thủ tục nhập học cho Tiểu Vũ, còn chuyện sau này làm họa sĩ hay làm nhà thiết kế, để cho chính Tiểu Vũ chọn đi.”
Kỷ Sơ Hạ rất bất ngờ, không ngờ ngay cả chuyện này mà hắn cũng giúp bọn họ sắp xếp tốt như vậy, Tần Ý không để cậu nói cám ơn: “Tiểu Vũ cũng là em gái của anh, làm mấy chuyện này là đương nhiên thôi.”
Kỷ Sơ