Kỷ Sơ Hạ thật không ngờ lại gặp chủ tịch của Tần thị ở đây. Tình cảnh mấy tháng qua làm cậu hiểu rõ, nếu đúng là Đông Hoàng chỉnh cậu thì người đàn ông trước mắt này không tránh khỏi có liên quan, mà cậu lại không hề có năng lực phản kháng.
Cùng vào với Tần Ý còn có hai vệ sĩ, Tần Ý được mời ngồi xuống, ngay cả quan lớn là cục trưởng Lương cũng rất khách sáo với hắn. Mặc dù ngoài miệng vị cục trưởng Lương này quản lý bộ phận phê duyệt các bộ phim điện ảnh, các công ty điện ảnh lớn nhỏ đều phải nịnh nọt ông ta, nhưng nói trắng ra thì ông ta cũng chỉ là một cán bộ cấp phó phòng, thật sự không phải là quan lớn như trong miệng Lý Khâu Cần.
Tần Ý nắm quyền một tập đoàn lớn như vậy, có quan to hiển quý nào mà không biết, cấp bậc như của cục trưởng Lương không đáng để hắn quan tâm. Nhà họ Tần không phải chỉ làm kinh doanh, ông chú – em trai của ông nội Tần Ý – là người trong giới chính trị, trong dòng đó có mấy người làm đến chức rất lớn, hai chi luôn hỗ trợ lẫn nhau nên nhà họ Tần mới có sự nghiệp to lớn như vậy.
Ngụy tổng đứng lên đích thân rót rượu cho Tần Ý và cục trưởng Lương, là ông ta mời Tần Ý đến, chủ yếu là để dựa hơi, chỉ cần cục trưởng Lương đánh giá cao ông ta, sau này làm việc sẽ dễ dàng hơn một chút.
Khu resort này cũng là sản nghiệp của Tần thị, vì có một cái hồ nhân tạo rất lớn, đôi khi Tần Ý sẽ đến đây câu cá, Ngụy tổng mời khách ở đây, vừa khéo gặp phải Tần Ý, liền cố hết sức mời hắn ngồi lại uống vài ly.
Ngụy tổng chỉ là một ông chủ nhỏ có tiền, trước kia mở vườn trà, sau đó vì trà có chất lượng tốt, lọt vào mắt giới thượng lưu, liền như vậy phất lên. Hai hăm nay, ông ta thấy đầu tư phim ảnh kiếm tiền rất nhanh nên cũng muốn đầu tư thêm lĩnh vực phim ảnh này.
Khi còn sống, ông nội của Tần Ý chỉ uống trà ở nhà trồng, Tần Ý tự tay đến vườn trà giúp ông nội chọn lá trà vài lần, vì thế có quen biết Ngụy tổng, thế nên hôm nay hắn mới nể mặt đối phương.
Tần Ý uống một ly, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt, cho dù hắn chỉ ngồi đó không nói tiếng nào, khí chất quý công tử xuất chúng vẫn làm hắn có vẻ không thích hợp với những người ở đây, theo bản năng không có nhiều người dám mời rượu hắn, cho nên mấy tiểu minh tinh, người mẫu dù có tâm tư cũng không dám tiến đến.
Ngụy tổng càng biết Tần Ý không thích mấy người bừa bãi, cố đè nén không sắp xếp người ngồi bên cạnh hắn.
Mà lúc này Kỷ Sơ Hạ như đang ngồi trên chông, không biết cậu đã uống bao nhiêu rượu. Từ lúc bắt đầu, cục trưởng Lương bên cạnh đã đặt tay lên đầu gối cậu, gương mặt đứng đắn, ăn nói đàng hoàng chứng tỏ ông ta cũng là người có học, nhưng bàn tay dưới bàn lại làm những trò bẩn thỉu khiến người ta khó mở miệng.
Lúc bàn tay mập mạp trên đùi dần dần vuốt ve hướng lên trên, Kỷ Sơ Hạ đứng bật dậy, vì động tác quá mạnh làm đổ ly rượu trước mặt, tất cả mọi người vốn đang trò chuyện vui vẻ lập tức ngừng lại, ánh mắt tập trung trên người cậu. Ý cười trên mặt cục trưởng Lương nhạt đi, vẻ mặt của Ngụy tổng càng khó coi, cái ly trong tay hơi run lên, Tần Ý cũng dời tầm mắt về phía Kỷ Sơ Hạ.
Lúc này cậu vô cùng lúng túng, cắn chặt môi khom lưng giải thích với cục trưởng Lương: “Thật xin lỗi, tôi uống nhiều quá, muốn đi toilet một lát, thật ngại quá.”
Cục trưởng Lương có vẻ bớt giận, phất phất tay.
Kỷ Sơ Hạ gần như là chạy trốn ra khỏi phòng.
Chất cồn trong rượu rốt cuộc xông lên đầu, cậu nôn khan một trận trong toilet, sau đó trượt ngồi xuống đất, nhắm mắt kề trán vào đá hoa cương lạnh như băng trên bồn rửa mặt, cậu mệt mỏi đến cực điểm.
Lần trước khi lão cha đến nhà đòi tiền trả nợ, cậu cũng không bất lực như vậy.
Di động rung lên một cái, là tin nhắn của Kỷ Thu Vũ: “Anh, anh đang ở đâu vậy?”
Kỷ Sơ Hạ nắm chặt điện thoại, bấm từng chữ trả lời: “Anh sẽ nhanh quay lại, đừng lo lắng.”
Cậu chống bồn rửa tay đứng lên, mở nước máy lạnh buốt rửa mặt, rốt cuộc đầu óc lộn xộn cũng tỉnh táo lại một ít. Ý nghĩ lui bước tan thành mây khói khi nhìn thấy tin nhắn của Kỷ Thu Vũ, cậu không thể lùi bước, em cậu vẫn đang cần số tiền kia cứu mạng, cậu phải kiên trì.
Quay trở lại phòng, người trên bàn vẫn cụng ly cạn chén như trước, Kỷ Sơ Hạ ngồi xuống cạnh cục trưởng Lương, rót cho ông ta một ly rượu, nhận lỗi lần nữa.
Cục trưởng Lương vui vẻ nhận lấy, còn