"Mình rất mạnh."
---------------------
Diêu Thư Hàm và Trần Vũ Tiệp là bạn học thời cao trung, chẳng qua Diêu Thư Hàm quen Trần Vũ Tiệp trễ hơn so với Thư Nhan. Khi đó đã phân lớp Văn, Diêu Thư Hàm học khoa văn, lớp 2; Trần Vũ Tiệp cũng học văn, là ứng viên mỹ thuật*, học mỹ thuật. Phòng ngủ của hai người đều chung một tầng lầu, nhưng không cùng một chỗ, thế nhưng mỗi ngày Trần Vũ Tiệp đều sẽ đi tìm Diêu Thư Hàm.
*Ứng viên mỹ thuật: là học sinh của trường nghệ thuật chuyên nghiệp. Họ phải vượt qua các kỳ thi chuyên nghiệp và phải đạt điểm để vào học ở các trường đại học. Họ thường tổ chức các buổi biểu diễn của riêng mình về các lĩnh vực khác nhau.
Xế chiều mỗi ngày 5 giờ rưỡi tan học, Diêu Thư Hàm cơm nước xong sẽ quay lại lầu nghệ thuật, đầu tiên sẽ ở tầng một, dựa vào tấm gương của phòng Múa nghe người trong phòng Cầm đàn một bản nhạc, sau đó lên phòng vẽ tranh tầng 3 tìm Trần Vũ Tiệp. Kỳ thực lúc ở cùng Trần Vũ Tiệp, Diêu Thư Hàm là một người rất ít nói chuyện, phần lớn đều là Trần Vũ Tiệp nói, Diêu Thư Hàm nghe.
Trần Vũ Tiệp cũng không phải người nói nhiều lắm, nói một chút rồi lại vùi đầu vẽ một chút, có đôi khi là vẽ tượng người thạch cao, có đôi khi là cảnh vật. Diêu Thư Hàm thích nhìn Trần Vũ Tiệp vẽ cảnh vật vì như vậy sẽ dùng màu nước, màu nước đủ loại màu sắc so với màu đen đen trắng trắng của thạch cao đẹp hơn nhiều.
Diêu Thư Hàm thích nhất là xem Trần Vũ Tiệp vẽ tranh phong cảnh, thỉnh thoảng cô sẽ theo Trần Vũ Tiệp ra ngoài vẽ vật thực. Có lẽ lần cô theo Trần Vũ Tiệp đi xa nhất chính là hồi hè tốt nghiệp trung học, Trần Vũ Tiệp mời cô đến cổ trấn du lịch, còn nói nơi đó có một sơn trang nghỉ dưỡng, canh gà khoai từ nấu rất tuyệt. Không sai, năm đó hai người du lịch cổ trấn chính là nơi Diêu Thư Hàm và Thư Nhan hiện đang đi.
Cổ trấn có một chỗ làm búp bê vu cổ* thủ công, nó ở bên trong vùng rìa của trấn rất vắng vẻ, thường lữ khách rất khó tìm đến, hết lần này tới lần khác Diêu Thư Hàm và Trần Vũ Tiệp đều ưa thích những người sở hữu những thứ cổ quái kỳ lạ, lúc ấy tra trên điện thoại của Trần Vũ Tiệp hành trình du lịch liền phát hiện cái tiệm này, Trần Vũ Tiệp liền lôi kéo Diêu Thư Hàm đi vào.
*Vu cổ: là một thứ phép thuật lợi dụng "lực lượng siêu nhiên" hư cấu để thực hiện những nguyện vọng nào đó. Cách thức thực hiện rất nhiều điển hình là dùng búp bê yểm bùa, châm kim,... để nguyền rủa một người. [xem thêm ở đây https://nghiencuulichsu.com/2017/01/03/ban-ve-vu-va-vu-thuat-trong-dan-gian-thoi-luong-han/]
Chủ tiệm là một người phụ nữ 40 50 tuổi, trùm khăn đội đầu lớn, giới thiệu sơ lược cho hai người về phương pháp làm ra và công hiệu của các kiểu hình khác nhau của búp bê Vu Cổ. Hai người thương lương một chút, xác định khâu một con thỏ khổng lồ.
Diêu Thư Hàm ngồi cạnh lò lửa, chống cằm nhìn Trần Vũ Tiệp may vô số đường chỉ ở vị trí trái tim của con thỏ, thẫn thờ hỏi:
"Cậu vá nhiều đường vậy làm gì?"
Trần Vũ Tiệp giương mắt nhìn Diêu Thư Hàm, ánh sáng của ngọn lửa chiếu lên gương mặt trắng nõn của Diêu Thư Hàm, dát lên hào quang cam hồng nhàn nhạt.
Diêu Thư Hàm dùng chân đá người kia:
"Nói!"
Trần Vũ Tiệp tiếp tục động tác trên tay, thản nhiên nói:
"Đốt tâm."
Diêu Thư Hàm sửng sốt, vừa rồi chủ tiệm hình như nói vá chặt chỗ ngực của búp bê, thì có thể khóa được tâm đối phương.
Nhưng người ta nói 'Vá tâm' không phải 'Đốt tâm.'
Diêu Thư Hàm chuyển ghế xích tới, cúi đầu nhìn ai kia:
"Nè, cậu nhớ lộn rồi, chủ tiệm nói là vá tâm, cậu đem lời nguyền cất giấu bên trong con tim vá lại, không phải đốt tâm."
Trần Vũ Tiệp giơ tay lên, kim xuyên qua mặt vải, cô cười nói: "Đó là búp bê cậu làm, mình giúp cậu vá tâm, dưới là lời nguyền của cậu yếm lên người cậu yêu, nhưng đối với búp bê mình may mà nói..." ngẩng đầu, cười nhìn về phía Diêu Thư hàm, "Là đốt tâm."
Diêu Thư Hàm khóe môi giật giật, cúi đầu.
Trần Vũ Tiệp nhẹ nhàng xoa đầu Diêu Thư Hàm:
"Cậu vui là được."
Phút chốc im lặng, Trần Vũ Tiệp đem búp bê may xong đặt vào lòng Diêu Thư Hàm, cười nói:
"Mình rất mạnh."
Diêu Thư Hàm nhìn biểu tình của Trần Vũ Tiệp nói không được là loại cảm giác gì. Trần Vũ Tiệp là người thích cười, nhưng Diêu Thư Hàm luôn cảm thấy nụ cười của Trần Vũ Tiệp rất lạ, là một kiểu cười máy móc. Ngươi mãi mãi không có cách nào dựa vào nét mặt của người kia để đọc được những điều mong muốn, bởi vì người đó luôn cười, lúc giận cũng cười, khổ sở cũng cười. Trong những nụ cười kia, Diêu Thư Hàm hầu như không tìm được sự vui vẻ bên trong đó.
Sau khi nhận được thư thông báo đại học, Diêu Thư Hàm hỏi Trần Vũ Tiệp không phải đi Mỹ sao, Trần Vũ Tiệp nói không, cô nói đi Y học tài chính. Diêu Thư Hàm giật mình, nói cậu không phải sinh viên nghệ thuật sao, lại đi học tài chính? Trần Vũ Tiệp chỉ cười cười, nói đó là ba mình an bài.
Năm nhất đại học Diêu Thư Hàm cùng Trần Vũ Tiệp cắt đứt liên lạc, hỏi những bạn học khác, nghe nói không lâu sau đó Trần Vũ Tiệp cùng trong nhà đại náo một trận rồi qua qua Mỹ du học.
Diêu Thư Hàm thắc mắc vì sao Trần Vũ Tiệp đột nhiên vô thanh vô thức liền rời đi.
Sau này, năm thứ 3 đại học, có một ngày dì ở ký túc xá đến tìm Diêu Thư Hàm, nói có người tìm cô, khi đó cô không có ở đó, dì nói người tìm cô tối nay trở lại.
Diêu Thư Hàm ở trong phòng ngủ chờ, chờ một buổi chiểu cũng không ai tới, 7 giờ tối trời bắt đầu mưa, chín giờ có người đập cửa phòng ngủ. Khi đó năm 3 thi xong kỳ kiểm tra tuần, rất nhiều học sinh thi xong trở về nhà, Diêu Thư Hàm còn một ngày cuối xếp hạng, bạn cùng phòng của cô vẫn còn ở thư viện chưa có trở về, trong phòng ngủ lúc này chỉ có một mình cô.
Cửa mở gió lạnh liền ùa vào, Diêu Thư Hàm lạnh run, tiếp theo nhìn thấy Trần Vũ Tiệp- người bật vô âm tín suốt hai năm trời- toàn thân ướt đẫm đứng ở cửa, tóc ướt nhẹp dán lên mặt, hai con mắt đen láy nhìn chằm chằm cô.
Diêu Thư Hàm lại càng hoảng sợ, cầm khăn mặt giúp người kia lau tóc, đem quần áo ướt cởi ra, tìm một bộ đồ ngủ sạch sẽ đưa cho người kia tắm.
"Thư Hàm." lúc đi tới cửa Trần Vũ Tiệp đột nhiên giữ chặt cổ tay Diêu Thư Hàm.
Diêu Thư Hàm nghi hoặc nhìn người kia.
Trần Vũ Tiệp khóe miệng cong lên, mặc dù nét mặt không có biểu tình gì, nhưng Diêu Thư Hàm đoán được người đó đang cười, hoặc có lẽ là đang cố gắng làm ra động tác mỉm cười.
Diêu Thư Hàm rất muốn nói cho người kia biết nếu như không thật sự vui không cần phải cười.
Trần Vũ Tiệp hỏi Diêu Thư Hàm:
"Cậu nhớ rõ sinh nhật của mình không?"
Diêu Thư Hàm sửng sốt, cô cắn môi dưới... cô không nhớ, cô chỉ nhớ rõ sinh nhật 4 người: Thư Nhan, ba, mẹ và chính mình.
Trần Vũ Tiệp ngửa mặt thở ra, Diêu Thư Hàm rõ ràng thấy, lần này Trần Vũ Tiệp là thật sự bật cười.
Diêu Thư Hàm chợt nhớ tới hai năm trước cô từng đáp ứng sinh nhật Trần Vũ Tiệp sẽ chỉ có 2 người. Lúc đó Trần Vũ Tiệp thật vui vẻ, không ngừng lăp lại 'Thư Hàm, cậu đừng lừa mình." nhưng sau này Diêu Thư hàm bởi vì chuẩn bị cho một tiết mục mà đem chuyện này quên đi...
"Mình..."
Trần Vũ Tiệp lắc đầu, nói:
"Không sao."
Diêu Thư Hàm cắn môi, gục đầu xuống, thấp giọng nói:
"A Tiệp, xin lỗi cậu."
Trần Vũ Tiệp ôn nhu nói:
"Cậu không có lỗi gì với mình, không ai quy định cậu phải vì mình làm bất kỳ điều gì."
Sau khi Trần Vũ Tiệp tắm xong, thay bộ đồ ngủ của Diêu Thư Hàm, đồ hơi nhỏ, cánh tay và chân đều lộ một khoảng lớn ở bên ngoài, quần áo mặc lên ôm sát cơ thể, bộ ngực có vẻ no đủ hơn.
Diêu Thư Hàm cầm máy sấy định giúp Trần Vũ Tiệp sấy tóc, nhưng Trần Vũ Tiệp nói:
"Không cần, mình không thích sấy tóc, không tốt cho chất tóc."
Diêu Thư Hàm hậm hực dẹp máy sấy, ngồi xuống bên cạnh ai kia, hỏi:
"Năm đó sao cậu không nói một tiếng liền bỏ đi?"
Trần Vũ Tiệp thu hồi tầm mắt, ánh mặt đọng lại, Diêu Thư Hàm không biết người đó đang nhìn nơi nào.
Trần Vũ Tiệp nói:
"Mình làm một cuộc giải phẫu."
Trái tim đau nhói, Diêu Thư Hàm che miệng, đứng dậy ôm một tấm thảm nhỏ từ trên giường khoác lên người Trần Vũ Tiệp. Mặc dù là mùa hè, nhưng bên ngoài vẫn còn mưa nhiệt độ vẫn thấp, Trần Vũ Tiệp vừa rồi bị mắc mưa, Diêu Thư Hàm sợ cô bị cảm.
Diêu Thư Hàm lấy một ly nước sôi cho Trần Vũ Tiệp, Trần Vũ Tiệp ngẩng đầu nhìn vào mắt của Diêu Thư hàm, cười nói:
"Cậu quan tâm mình?"
Diêu Thư Hàm không biết trả