"Thư Nhan, chị trả áo tắm cho em!"
--------
Thư Nhan cho rằng suối nước nóng sẽ giống như trong phim tài liệu của Nhật, xây dựng trong rừng sâu núi thẳm, hồ tắm lộ thiên trong lành, mùa đông có cả khỉ ngâm nước, không chừng khi bạn cho rằng có người ở bên cạnh, nghiêng đầu qua vừa nhìn sẽ phát hiện là con khỉ!
Kết quả...
"Đây không phải hồ bơi sao! Còn là hồ bơi đủ loại màu sắc!" Thư Nhan thất vọng ôm đầu nhìn trời, nhìn từng cái hồ lộ thiên nhỏ xíu, bên cạnh hồ dựng một tấm bảng nhỏ, trên đó viết đủ các vị, Thư Nhan đi một vòng, lại còn có vị trái cây, cũng có thể say...
Diêu Thư Hàm cốc đầu Thư Nhan, cười nói:
"Đúng rồi, hồ bơi đủ màu sắc, còn nóng nữa!"
Thư Nhan cúi đầu: "Aizzz, trời nóng bức, tới ngâm cái hồ nước nóng này" phóng tầm mắt nhìn, tuy là người không tính là nhiều nhưng vẫn có mấy chục người ngâm dưới nước, so với tưởng tượng của Thư Nhan chỉ có 2 người 1 hồ, tình chàng ý thiếp, chênh lệch thật sự quá lớn!
Diêu Thư Hàm nhéo hông Thư Nhan, dán sát tai Thư Nhan nhỏ giọng nói:
"Sắc nữ, nghĩ cái gì?"
Ái chà, sắc nữ cũng gọi luôn. Cô Thư Nhan khi nào thì sắc? Mà sắc chỉ có thể là Diêu lão sư ngài không phải sao, không chỉ sắc mà còn là sắc có chiều sâu, chơi SM luôn!
"Hữm?" Âm cuối cùng Diêu Thư Hàm ngân lên, không có ý tốt nhìn ai kia.
Thư Nhan nháy mắt, "Muốn em!" vươn một ngón tay móc móc khăn tắm lớn màu trắng trên người Diêu Thư Hàm. Diêu Thư Hàm mặc bên trong là một bộ áo tắm 2 mảnh màu lam nhạt, trước ngực hiện ra cái rãnh sâu, phía sau cũng chỉ có một sợi dây buộc lại, đi trên đường phía trước còn rung một cái...
"Nhìn cái gì, cái tay đứng đắn một chút!" Diêu Thư Hàm mở tay Thư Nhan ra.
Thư Nhan cười đem tay mở ra từ phía sau vòng qua ôm lấy eo của Diêu Thư Hàm, lòng bàn tay dán lên bụng người ta.
Thư Nhan ghé sát tai Diêu Thư Hàm, cúi đầu cắn một cái, nói:
"Chị..."
Diêu Thư Hàm chân trần, khụy gối ngồi bên hồ nước, chân quẩy nước, mí mắt nhướng lên hỏi ai kia:
"Chị cái gì?"
Thư Nhan xoa mũi, cười ha ha nói:
"Văn minh xem (quả) cầu (ý là xem cục thịt tròn tròn trước ngực :v)."
Xem con khỉ!
Diêu Thư Hàm lập tức xoay người nhìn Thư Nhan, phát hiện tên bỉ ổi kia bọc mình trong khăn tắm lớn, che kín hết, ah, còn không cho mình nhìn.
Diêu Thư Hàm nhỏ giọng hừ hừ:
"Có người không phải lớn hơn của tui sao, xem cầu? Xem mình được rồi, xem cái nhỏ hơn mình thú vị lắm sao?"
Thư Nhan biết Diêu Thư Hàm muốn xù lông, phải nhanh chóng dỗ dành, nhìn chung quanh phát hiện phía sau một rừng cây nhỏ ẩn giấu vài cái hồ, cô ôm cánh tay Diêu Thư Hàm hướng tới chỗ đó.
Thư Nhan nói:
"Hàm Hàm, chúng ta tới chỗ đó nha!" chỉ chỉ rừng cây nhỏ đen thui.
Thấy vợ mình nhìn mình 'đắm đuối' không nói nên lời, trong ánh mắt đầy khinh bỉ, Thư Nhan biết vợ mình hiểu lầm cái gì rồi, vội nói:
"Em đừng nghĩ nhiều, chị chỉ là không muốn ở trước mặt nhiều người như vậy... à.. không phải... chính là em mặc như vậy, hở nhiều như vậy, chị không muốn người khác thấy, em nhìn kìa, còn có mấy gả đàn ông ở đây nữa."
Không phải áo tắm đều như vậy sao, áo tắm hai mảnh thì thế nào, Diêu Thư Hàm cũng đâu có lộ nhiều đâu, nhưng cô cũng không muốn mặc kiểu áo tắm liền thân như Thư Nhan, trong nhà cũng có vài bộ, lúc tới đây không nghĩ sẽ xuống nước cho nên không có chuẩn bị, lúc ở ngoài phòng thay đồ tùy tiện mua một bộ, dù sao một chút nữa xuống nước cũng không nhìn thấy gì.
Diêu Thư Hàm nắm tay Thư Nhan vòng qua cái hồ sữa đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Đi thôi đi thôi, chị nghĩ gì em cũng không phải không biết." cô quay đầu chỗ khác, cúi đầu len lén cười, "Vả lại em cũng không có nói bản thân không thích."
"Hả?" Thư Nhan giật mình, trong lúc lơ đảng nhìn thấy bên tai Diêu Thư Hàm ửng đỏ.
Nếu như Diêu Thư Hàm nhớ không lầm thì hồ nhỏ trong rừng cây là suối nước nóng- át chủ bài của sơn trang nghỉ dưỡng- gồm hàng loạt suối nước nóng với vị thuốc Đông y.
Chờ khi vào trong rừng nhỏ, nhìn thấy cái hồ nhỏ có những tảng đá vây quanh, Diêu Thư Hàm đặc biệt chú ý tấm bảng giới thiệu dưới mái che nắng cách đó không xa. Bảng giới thiệu đóng trên một thân cây, ở mặt trên dùng dao nhỏ khác chữ, nội dung chủ yếu là giới thiệu tác dụng của việc ngâm nước thuốc, nguồn lưu huỳnh với thảo dược Trung y sự kết hợp hoàn hảo.
Thư Nhan phát hiện cái hồ này nhỏ hơn rất nhiều so với các hồ bên ngoài, màu sắc cũng không phong phú như bên ngoài, đa phần là màu nâu sậm, còn trộn lẫn chút đỏ thẩm, có chút vàng.
Thư Nhan hít hít mũi, hỏi Diêu Thư Hàm:
"Em có cảm thấy chỗ này mùi lưu huỳnh rất nồng không?"
Cuối cùng Diêu Thư Hàm cũng đọc xong bảng giới thiệu, cô đi đến chỗ Thư Nhan, nói, "Chắc là nước chỗ này nóng hơn mấy chỗ khác." cô nhìn về phía cái hồ nước nóng hổi, bĩu môi, "Chị nhìn kìa, khói đang bốc lên kìa."
Thư Nhan chỉnh Diêu Thư Hàm:
"Đó là sương mù, là trạng thái lỏng của các giọt nước nhỏ, khói là hạt thể rắn."
Diêu Thư Hàm lơ Thư Nhan luôn, nén xuống những kiến thức mơ hồ, cô đi tới cái hồ màu đỏ ở bên cạnh, ngồi xổm xuống dùng tay thử nhiệt độ nước.
"A, cái hồ này không có ai hết nè." Thư Nhan ngược lại rất cao hứng.
Diêu Thư Hàm quay đầu nói với cô:
"Cởi khăn tắm xuống."
Thư Nhan trái lại che kín hơn:
"Không!"
Trong hồ cách họ hai cái cây có một đôi tình nhân, bọn họ ở xa xa liếc mắt nhìn bên này rồi tiếp tục thân mật.
Diêu Thư Hàm đem khăn tắm cởi ra đặt lên cái ghế gỗ bên cạnh, chậm rãi đi vào trong hồ nước. Cái này là hồ lộc nhung với cỏ linh chi, nhiệt độ khoảng 40 độ C, mùa đông có thể còn cao hơn nữa.
Nước nhuộm màu sẫm, Diêu Thư Hàm chỉ để lộ cổ và đầu, cơ thể giấu dưới nước, quả thực không nhìn được gì.
Diêu Thư Hàm trừng mắt nhìn Thư Nhan:
"Chị không xuống?"
Thư Nhan trùm khăn tắm lê lết ở cạnh hồ:
"Xuống."
Diêu Thư hàm giương mắt nhìn khăn tắm trên người ai kia:
"Trùm khăn xuống tắm luôn?"
Thư Nhan ở trên bờ lê lết một hồi cũng chịu cởi khăn tắm nhảy xuống nước, vừa vào trong nước liền kêu la:
"Sao nóng vậy, muốn nấu chín người ta hả!?"
Diêu Thư Hàm ngồi trên bậc thang ở thành hồ, toàn thân thả lỏng dựa vào tấm ván gỗ ở phía sau, ung dung nói: "Người ta thường vào mùa đông mới ngâm nước nóng, có ai đó lại ngâm vào mùa hè, hết cách rồi." liếc nhìn Thư Nhan, thấy mặt ai kia trầm xuống, cười nói: "Kẻ xấu thường lắm trò."
Đã quen với sở thích ưa nói móc người khác của vợ mình, cho nên vợ có nói khó nghe hơn nữa Thư Nhan cũng không tức giận, chỉ là Thư Nhan cảm thấy, đôi khi phải phát huy bản lĩnh phu quân, lúc nào cũng phải mặc kệ vợ mình làm loạn hay cáu kỉnh tới cỡ nào cũng không được loạn.
Thân thể dần dần quen với nhiệt độ trong hồ, lỗ chân lông giãn ra, cảm giác rất thoải mái.
Thư Nhan cảm nhận được sức cản của nước, ở trong hồ đi tới, chậm rãi tới gần Diêu Thư Hàm.
Diêu Thư Hàm điều chỉnh tốt tư thế, từ từ nhắm mắt lại, nghe tiếng nước ào ào, cũng không thèm để ý cử động của Thư Nhan, cho rằng ai kia cũng không dám làm gì.
Tiếng nước càng ngày càng gần, Diêu Thư Hàm từ từ mở mắt, xúc cảm so với bình thường nhạy bén hơn, có thể cảm nhận được sóng nước trước ngực đánh vào người, hơi ngứa.
Bỗng nhiên, cô cảm nhận mạch nước bên dưới chuyển động