"Chị không cần nhìn, những câu khắc trên đó đều chỉ có một câu lặp đi lặp lại, em thuộc luôn rồi: Tình yêu của tôi và Nhan, (như) bông hoa mục nát, từ trong bào thai, chết tận trong tim."
-----------------------------
Bởi vì bị thương, Dục Tài ở bên kia cho Thư Nhan nghỉ bệnh một tuần, cô và Diêu Thư Hàm thương lượng với nhau hai ngày nghỉ cuối cùng mới quay lại C thị, những ngày nghỉ còn lại thì ở L thị dưỡng thương.
Bị trận mưa bão nháo cho một trận, kế hoạch dạy triệt để bị hủy bỏ, số ngày còn lại cũng không có khả năng tiếp tục. Chủ nhiệm Lương ra vui vẻ đóng dấu ký tên, đem giấy chứng nhận công việc đưa cho Diêu Thư Hàm, dù sao lúc trước hắn chỉ muốn giữ người, còn nhiệm vụ kết quả thực hiện ra sao đều không có quan hệ gì đối với hắn.
Nhận được giấy chứng nhận Diêu Thư Hàm bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đến C thị cùng Thư Nhan. Cô hỏi Thư Nhan:
"Chị có ở nhà không?"
Thư Nhan trả lời:
"Không có, chị ở nhà trọ nhà trường phân cho."
Diêu Thư Hàm chớp mắt, vùi đầu gấp quần áo.
Thư Nhan ung dung cắn một miếng táo, hỏi:
"Ngày mai em có rãnh không?"
"Có, bây gờ em là người thất nghiệp, vừa mới từ chức công việc mới chưa tìm được, thời kỳ giáp hạt*." Diêu Thư Hàm nói.
Thư Nhan ôm lấy Diêu Thư Hàm:
"Vậy ngày mai em theo chị ra ngoài một chuyến."
Diêu Thư Hàm ngừng tay:
"Đi đâu?"
"Trở về C thị thì tất nhiên không đi được, lúc ở bệnh viện không phải em hứa đi theo chị đến một chỗ à?"
Diêu Thư Hàm suy nghĩ một chút, hình như có chuyện này, cô gật đầu đồng ý.
----------------
Sáng sớm hôm sau, Thư Nhan khẽ động Diêu Thư Hàm liền tỉnh.
Thư Nhan ngồi dậy chuẩn bị rời giường, Diêu Thư Hàm phản xạ có điều kiện ôm lấy eo của cô, cả người vẫn còn chìm trong giấc mộng, mê mang mở mắt, còn chép chép miệng.
Thư Nhan ôm lấy Diêu Thư Hàm đặt nằm ngang, khẽ hôn lên má Diêu Thư Hàm, nhìn hai tay kia muốn quấn lên người mình liền đem gối đầu nhét vào lòng Diêu Thư Hàm. Diêu Thư Hàm ôm gối đầu lẩm bẩm gì đó rồi ngủ mất.
Thư Nhan lẳng lặng nhìn vợ mình, cười cười, nhẹ nhàng xoa lên mái tóc của vợ mình.
Đợi Diêu Thư Hàm tỉnh lại, thấy trong lòng mình ôm gối đầu, Thư Nhan không biết bay tới chỗ nào rồi, nhíu mày. Cô đạp đạp lên giường, vỗ xuống giường đùng đùng, hét lên:
"Thư Nhan Thư Nhan Thư Nhan"
"Tới tới!" Thư Nhan nghe tiếng gọi liền từ bếp chạy tới, trong tay còn cầm trái cà chua bi, vừa mới ngồi xuống bên giường Diêu Thư Hàm đã nhào vào lòng.
Thư Nhan cười đem cà chua bi đút cho Diêu Thư Hàm nói:
"Thử đi."
Cà chua đỏ rực còn vươn vài giọt nước, chạm vào môi lành lạnh, Diêu Thư Hàm bĩu môi lùi về phía sau, lầu bầu:
"Người ta còn chưa đánh răng."
"Không sao, chị rửa rồi." Thư Nhan đem cà chua bỏ vào miệng, cắn một bên sau đó sát đến bên môi Diêu Thư Hàm, ưm một tiếng.
Diêu Thư Hàm cười ha ha, nhắm mắt ngửa đầu đón nhận, đem cà chua trên miệng Thư Nhan cắn lên, đợi Diêu Thư Hàm nuốt xuống, Thư Nhan ôm lấy cô hôn lên, nói:
"Dậy đi, vừa kịp đón chuyến xe buýt lúc 9 giờ 40."
Diêu Thư Hàm dùng đầu lưỡi quét một vòng trong khoang miệng, chua chua ngọt ngọt, cô chớp mắt hỏi:
"Tuyến nào?"
Thư Nhan mở tủ quần áo lấy đồ cho Diêu Thư Hàm, nói:
"Tuyến số 6."
Diêu Thư Hàm hơi ngẩn ra, chui ra khỏi chăn chậm rãi bò qua bên kia giường, vươn tay từ trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình chọc chọc cái mông của Thư Nhan bên ngoài tủ quần áo.
Thư Nhan quay đầu nhìn cô:
"Chọc mông người ta làm gì?"
Diêu Thư Hàm nhìn Thư Nhan nói:
"Hồi học cao trung, trạm cuối của tuyến số 6 là trường, cuối tuần em đều cùng bạn học ngồi xe buýt đi chung quanh thành phố sau đó đến nhà sách Tân Hoa xem sách."
Thư Nhan gật đầu:
"Vậy bây giờ em còn đi không?"
Diêu Thư Hàm ôm chăn lăn lộn trên giường:
"Đã lâu không đi rồi, bây giờ xem sách điện tử, nếu không thì đặt mua online."
Thư Nhan lấy ra một bộ đồ từ phía dưới cùng trong ngăn kéo tủ quần áo, chính là đồng phục học sinh cao trung trước đây, đặt lên bụng Diêu Thư Hàm nói:
"Em còn mặc được không?"
Hai mắt Diêu Thư Hàm nhìn chằm chằm bộ đồng phục nói: "Mệt chị ngay cả cái bộ này cũng lôi ra được." cô ngồi dậy cầm bộ đồ trên người mình, "Mặc! Hồi cao trung đến giờ em cũng không cao thêm bao nhiêu, cũng không mập ra." Sau khi mặc xong, cô đứng trước gương xoay người, vừa hay rất vừa người, mấy năm nay vóc người cô cũng không thay đổi là bao.
Thư Nhan nhìn cô nói:
"Vậy em mặc đi!"
"Hả?" Diêu Thư Hàm không hiểu cho nên nhìn về phía Thư Nhan.
Thư Nhan nói:
"Mặc như vầy ra ngoài!"
"Tại sao, mặc cái này ra ngoài ra thể thống gì."
"Chị cũng mặc."
Diêu Thư Hàm ngẩn ra.
Thư Nhan lấy một bộ đồng phục khác từ trong ngăn kéo ra, sờ mũi, nói:
"Chị mặc có lẽ hơi nhỏ, hồi đại học lên chút chút."
Diêu Thư Hàm nhìn bộ đồng phục trên tay Thư Nhan một hồi, lại kéo khóa đồng phục, xoay người rời giường:
"Mặc! Mặc! Không dễ để chị đưa ra yêu cầu nho nhỏ, sao em có thể không thỏa mãn chị!"
Thư Nhan kéo thắt lưng Diêu Thư Hàm đi về phía phòng tắm:
"Em tắm nhanh đi, tắm xong ăn sáng, sau đó chúng ta ra ngoài."
"Ah ah..."
Người ta nói cái gì Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Diêu lão sư lề mề đã thành thói quen từ đầu đến cuối không bỏ. Từ lúc Diêu Thư Hàm rửa mặt Thư Nhan đã bắt đầu chuẩn bị xong bữa sáng ngồi ở bàn ăn chờ, Diêu Thư Hàm bảo cô ăn trước, đợi Thư Nhan ăn xong phát hiện Diêu Thư Hàm đã thay đổi sắc mặc.
*Thay đổi sắc mặt (từ vui tươi chuyển sang nghiêm nghị)
Thư Nhan nhìn đồng hồ nói:
"9 giờ 20 rồi, em còn bao lâu nữa?"
Diêu Thư Hàm vật lộn với đống phấn BB, gương mặt đáng thương nhìn Thư Nhan.
"Haizz..." Thư Nhan đem sandwich bỏ vào túi thực phẩm, nói: "Em quẹt nhanh đi, quẹt xong thì ra cửa, lên xe ăn."
"Ah..."
Ngồi trên xe bus, Thư Nhan nhìn Diêu Thư Hàm dùng kẹp uốn mi, hỏi: "Em nói xem em mỗi ngày đều bôi bôi trét trét, quét qua quét lại, trang điểm cho ai coi?"
Diêu Thư Hàm chớp chớp mắt:
"Chị không thích coi thì có người khác coi."
Thư Nhan nói:
"Nếu chị nói chị không thích, em sẽ không trang điểm đúng không?"
Diêu Thư Hàm dừng tay, nghiêm mặt hỏi:
"Chị không thích? Em không trang điểm nữa..."
Thư Nhan chợt cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, mở túi thực phẩm ra, đem sandwich đến bên miệng Diêu Thư Hàm.
Diêu Thư Hàm cảm thấy Thư Nhan quái lạ, trong lòng liền nổi lên ngọn lửa vô hình, đem sandwich tưởng tượng thành cái cổ trắng trắng của Thư Nhan, mở miệng hung hăng cắn lên.
Hôm nay là chủ nhật, thứ 7 học sinh học thêm xong cũng đều về nhà, có người thì ở lại ký túc xá của trường, có người đi ra ngoài chơi, cả khuôn viên trường dường như không có người.
Trạm cuối tuyến số 6 vẫn là trường, Diêu Thư Hàm và Thư Nhan mặc đồng phục đi xuống xe, đi cùng hai người còn có hai nam sinh, bọn họ nhìn hai người với vẻ kỳ quái, kề vai sát cánh đi tới giáo lầu.
Thư Nhan nói với Diêu Thư Hàm:
"Họ nhìn em."
Diêu Thư Hàm oán trách:
"Còn không phải tại chị, đã lớn tuổi còn mặc đồng phục học sinh tới trường đi tới đi lui, có mất mặt không chứ."
Thư Nhan nói:
"Không phải họ nhìn em già, là nhìn em đẹp, chưa từng thấy mỹ nhân đẹp như vậy." đưa tay chạm vào má Diêu Thư Hàm.
Diêu Thư Hàm thẹn đỏ mặt, thoát khỏi tay Thư Nhan:
"Chị có phiền hay không?"
Thư Nhan không thuận theo hỏi:
"Phiền, em thích không?"
Ánh mặt trời chiếu lên người Thư Nhan, rất ấm áp, Diêu Thư Hàm cảm thấy Thư Nhan hôm nay có chút không là lạ...
"A Nhan?" Diêu Thư Hàm đưa tay trước mặt Thư Nhan quơ qua quơ lại.
Thư Nhan bắt lấy tay cô, cầm trong lòng bàn tay, sau đó nâng lên đặt bên miệng, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay.
Diêu Thư Hàm lòng dạ độc ác, hất lên:
"A Nhan..."
Thư Nhan khẽ cười, nắm tay cô đi về phía phòng học, hỏi:
"Em còn nhớ trước đây chúng ta học phòng nào không?"
Diêu Thư Hàm hơi giật mình:
"Lớp một?"
"Ừ." Thư Nhan nói.
Giáo lầu quét tước rất sạch sẽ, thảm cỏ xanh nhân tạo bao quanh, dưới ánh mặt trời cực kỳ an tĩnh. Diêu Thư Hàm nhìn vườn hoa nhỏ bên lầu Nam, ánh mắt rũ xuống.
Lúc trước đó là nơi cô tỏ tình với Thư Nhan.
Cũng chính là nơi Thư Nhan cự tuyệt, vũ nhục cô.
15 năm trôi qua, người vẫn vậy, cảnh vật vẫn vậy, nhưng rất nhiều chuyện đã không giống ngày xưa nữa.
Phát hiện Diêu Thư Hàm lại thất thần, Thư Nhan nắm chặt lấy tay cô, dẫn cô đi về phía giáo lầu.
Diêu Thư Hàm nhìn cánh cổng sắt lớn mở rộng, nói:
"Cuối tuần trường không khóa cổng."
Thư Nhan nói:
"Bây giờ nhiệm vụ học tập nặng nề, cuối tuần có học sinh đến lớp tự học, bảo vệ sẽ không khóa cửa."
Phòng học bố trí so với Anh Tài không khác biệt lớn lắm, lầu một đều là lớp cấp tốc, mà năm đó lớp 1 hai người học ở lầu một chính là căn phòng kia.
Thư Nhan đẩy cửa phòng ra, cửa không khóa, trong phòng trên bàn chất đầy sách, có hai bàn bên trên có hai dĩa khoai tây chiên, hẳn là vừa rồi có người đang ăn, nhưng bây giờ phòng học trống rỗng. Cô quay đầu hỏi Diêu Thư Hàm:
"Em còn nhớ trước đây ngồi chỗ nào không?"
Ánh mắt Diêu Thư Hàm rơi trên 2 hàng ghế trong góc phòng, chỉ chỉ chỗ gần cửa sau nói:
"Tính từ cửa sau đi lên, hàng thứ 3 đếm ngược."
Thư Nhan cười xoa đầu cô:
"Lùn còn ngồi phía sau, sao thấy được?"
Diêu Thư Hàm trừng mắt với Thư Nhan:
"Lúc đó chị cao còn ngồi ở phía trước, phía sau cũng không thấy."
Nghe được câu này, trong lòng Thư Nhan mơ hồ bị vật gì đó đâm. Cô nhớ tới giấc mơ lúc hôn mê, cô trở về thời cao trung, bình lặng sinh hoạt học tập, trong góc tối cảm giác có người vẫn luôn im lặng nhìn mình, nhưng khi cô muốn đi tìm hiểu thì lúc nào cũng trống rỗng.
Chẳng biết tại sao, Thư Nhan lại đem những lời nói vừa rồi của Diêu Thư Hàm phân tích sâu một phen-- lúc đó chị ở phía trước, người phía sau theo đuổi chị ra sao