Năm thứ 2 sau khi kết hôn, Thư Nhan sinh một cục cưng.
Lúc đầu dựa theo pháp luật hiện hành của nhà nước: là cấm phụ nữ chưa kết hôn xin tinh trùng từ kho tinh trùng, nước ngoài chứng nhận quan hệ hôn nhân đồng giới nhưng nội quốc vẫn không chịu chấp nhận, cho nên Diêu Thư Hàm và Thư Nhan hai người có thể ôm cục cưng của chính mình là một chuyện vô cùng hại não.
Diêu Thư Hàm có cùng ba mẹ mình thương lượng qua chuyện này, ba Diêu khụ khụ hai tiếng nhưng không đóng góp ý kiến, ngược lại mẹ Diêu rất quan tâm, bà nói:
"Vậy thì sinh một đứa đi, nhưng muốn sinh con phải để Thư Nhan sinh, Hàm Hàm cơ thể con quá yếu, trước đây mẹ luôn lo lắng sau này nếu con mang thai cục cưng, xương chậu nhỏ như vậy khó sinh thì không biết làm sao...."
Sắc mặt Diêu Thư Hàm khó coi:
"Mẹ, mẹ nói đi đâu vậy."
Ba Diêu vẫn thể hiện bộ dạng không hề quan tâm, thực ra ông ngầm để ý cực kỳ để ý, ông lặng lẽ gọi điện cho em trai nhà mình, hỏi hắn kho tinh trùng bên tỉnh có thể chuẩn bị không, nhờ chút quan hệ.
Diêu Đỉnh Tùng cau mày:
"Anh à, chuyện này làm không tốt lắm."
Ba Diêu cụt hứng:
"Có chút chuyện nhỏ em cũng làm không xong, em nói em còn làm được chuyện gì khác?"
Diêu Đỉnh Tùng trầm mặc chốc lát, sau đó nói:
"Em sẽ cố gắng..."
Trải qua áp lức không ngừng từ phía ba Diêu Diêu Đỉnh Tùng không ngừng cố gắng, mấy nhân viên làm việc bên kho tinh trùng bằng lòng ngầm cung cấp tinh trùng cho họ, bất quá nhất định phải chi tiền, còn viết một phần giấy cam đoan chịu trách nhiệm. Mà Diêu Thư Hàm và Thư Nhan cũng thương lượng xong trước hết để Thư Nhan đi phẫu thuật, lý do: Thư Nhan cũng cho rằng Diêu Thư Hàm cơ thể không tốt, cô còn nói: "Hàm Hàm xương chậu của em nhỏ như vậy, vạn nhất đầu của cục cưng kẹt ở giữa không ra được sẽ chết ngộp thì sao?"
Diêu Thư Hàm bóp cổ Thư Nhan dùng sức lắc lắc:
"Chị đi chết đi!"
Vì vậy Thư Nhan đón nhận mọi hy vọng của Diêu Thư Hàm, ba Thư còn có ba mẹ Diêu bước vào phòng giải phẫu, giải phẫu phi thương hoàn mỹ, thụ thai thành công.
Thư Nhan mang thai hơn chín tháng, rốt cuộc vào một buổi tối mưa giông cũng đón chào ngày chuyển dạ.
Hộ sĩ đẩy xe đi ở phía trước, Thư Nhan yếu ớt nằm trên giường, Diêu Thư Hàm nắm lấy tay cô chầm chậm chạy theo:
"Vợ à, vợ chị nhất định phải chịu đựng."
Thư Nhan liếc mắt nhìn, quay mặt đi hướng khác.
Thực ra đã rất lâu rồi Thư Nhan vẫn không hiểu nổi, dựa theo định nghĩa của mọi người bây giờ, cô là công mới đúng chứ, nhưng vì sao ở bên ngoài mãi mãi cũng là Diêu Thư Hàm làm chủ, ở nhà không cần phải nói tự nhiên là xem sắc mặt của Diêu Thư Hàm, bây giờ sinh con cũng là cô sinh, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra....
"Vợ, vì hạnh phúc của em và cục cưng, chị nhất định phải chịu đựng!" Diêu Thư Hàm khóc đến nổi nước mắt nước mũi tèm lem.
Má ơi, không phải chỉ là sinh con thôi sao, chị chưa chết đâu! Thư Nhan nghiêng đầu nhìn về phía Diêu Thư Hàm:
"Vợ à, em đừng quá lo lắng cho chị, đợi chị chiến thắng trở về, dẫn em đi mua tương..."
"Tương?" Diêu Thư Hàm sát đến bên cạnh Thư Nhan.
Thư Nhan hít một hơi, giãy dụa nói: "(Tương) đậu nành." sau đó không còn tiếng nữa.
Cửa phòng giải phẫu đóng lại, đèn đỏ sáng lên, ở bên trên viết 3 chữ lớn: Đang giải phẫu.
1 tiếng đồng hồ sau, trong phòng giải phẫu truyền ra tiếng khóc vang dội của trẻ con, bên ngoài phòng cả gia đình ôm nhau khóc:
"Sinh rồi!"
Sau đó hộ sĩ bế đứa bé ra, cùng với nụ cười tiêu chuẩn, "Chúc mừng, là con gái, mẹ con bình an." nhìn xung quanh, phát hiện không có nam nhân trẻ tuổi, nghi hoặc hỏi: "Ba của đứa bé đâu?"
Diêu Thư Hàm đã hoàn toàn vui đến nổi ngốc luôn rồi, tiến tới nói:
"Ở đây!"
Biểu hiện trên mặt của hộ sĩ ngay lập tức biến hóa, lúng ta lúng túng đem đứa bé đặt vào tay Diêu Thư Hàm.
Diêu Thư Hàm ôm đứa bé lắc lắc, cười ha ha:
"Mẹ, mẹ coi nè, cục cưng xấu y chang Thư Nhan."
Mẹ Diêu đánh Diêu Thư Hàm một cái, nói: "Nói tào lao gì vậy." khẽ quát quát chóp mũi đứa bé, "Lớn lên cục cưng sẽ đẹp hơn."
Ba Thư cũng nói:
"Phải, A Nhan nhà ba khi còn bé cũng rất đẹp."
Diêu Thư Hàm cười hì hì đem đứa bé giao cho mẹ mình, nhanh như chớp chạy tới phòng bệnh thăm Thư Nhan.
Cô ghé bên giường lau mồ hôi cho Thư Nhan cười nói:
"Cục cưng rất giống chị."
Thư Nhan hừ mũi lườm Diêu Thư Hàm, không nói lời nào.
Diêu Thư Hàm quan tâm nói:
"Có phải mổ bụng không?"
Hộ sĩ ở bên cạnh nhịn không được nói:
"Đứa bé là sinh tự nhiên."
Diêu Thư Hàm vỗ lên giường nói:
"Sinh tự nhiên, cục cưng sẽ rất thông minh."
Thư Nhan nhắm mắt lại, cả mũi bên kia cũng bị nghẹt.
---------------
Sau khi sinh, ba Diêu ở trong thư phòng buồn bực suốt cả tuần, ngay cả ăn cũng bưng vào thư phòng ăn. Đến lúc này Diêu Thư Hàm chịu không nổi nữa, cô kéo mẹ mình qua hỏi:
"Mẹ, ba làm sao vậy?"
Mẹ Diêu nói:
"Ông ấy muốn đặt tên cho cục cưng của hai đứa."
Diêu Thư Hàm ngẩn ra, "Cả tuần lễ... hơn nữa ba gấp cái gì, Thư gia người ta biết tự mình đặt."
Mẹ Diêu nhíu mày:
"Đó cũng là cháu ngoại của ông ấy."
Diêu Thư Hàm ngẫm nghĩ: cũng phải, con của Thư nhan cũng chính là con của cô.
Diêu Thư Hàm nói:
"Con cũng muốn nghĩ tên cho cục cưng."
Vì vậy ba Diêu và Diêu Thư Hàm đều tự giam mình trong thư phòng.
Qua 3 ngày, rốt cuộc cũng nghênh đón hai cha con nhà Diêu gia xuất quan.
Ba Diêu đầu tiên là hẹn Thư Nhan đến thư phòng, mở thành quả nghiên cứu của ông ra:
"Con xem, cái này Vân Viện, còn cò cái này Tiêu Tuyền cũng không tệ."
Thư Nhan cười cười, lựa lời từ chối, ba Diêu đen mặt trở về nhà, Diêu Thư Hàm cười nói:
"Ba, ba lỗi thời rồi, để con."
Buổi tối Diêu Thư Hàm ôm Thư Nhan nói:
"Chị vợ à, em cho con mình một cái tên nha."
Thư Nhan mặt không đổi sắc nói:
"Đừng nghĩ, chị đã đi cục công an làm thẻ căn cước rồi, cũng điền sổ hộ khẩu rồi."
Diêu Thư Hàm giống như sét đánh giữa trời quang:
"Gì, rõ ràng lúc trước chị không nói với em đi nộp hồ sơ."
Thư Nhan hừ hừ.
Diêu Thư Hàm hỏi:
"Chị đặt tên gì?"
Thư Nhan nói:
"Thư Dao."
Diêu Thư Hàm sửng sốt:
"Gì?"
Thư nhan lặp lại một lần:
"Thư Dao."
Diêu Thư Hàm co rút khóe miệng, cái tên này, thực sự đơn giản dễ hiểu... cô hỏi:
"Sao chị lấy tên đó?"
Thư Nhan không chút nghĩ ngợi nói:
"Dựa theo cách tên cp (couple) trên sách hiện tại, công phải viết trước thụ, nên Thư x Diêu, nhưng trực tiếp dùng họ của em làm tên có chút khoe khoang, cho nên chị thay chữ bên cạnh chữ nữ là thành chữ Dao."
"Chờ chút chờ chút chờ chút, cái gì công thụ." Diêu Thư Hàm làm tư thế stop, cùng Thư Nhan lý luận, "Cái lý luận tào lao của chị với tên cả đời của con mình có nửa xu quan hệ hả?"
Thư Nhan nói:
"Con là chị sinh, cảm ơn."
"Ha ha, Thư Nhan, chị càng ngày càng cứng cáp rồi phải không!?" Diêu Thư Hàm đứng phắt dậy lấy chổi lông gà, trên tay nhịp nhịp, cười đen tối:
"Không những thiếu xxx còn thiếu đòn nữa."
Thư Nhan vừa nhìn đã cảm giác sai sai, lập tức bò xuống giường, quỳ xuống, quỳ rạp trên mặt đất:
"Vợ ơi, chị sai rồi, vợ ơi chị có tội, vợ ơi chị van xin em tha thứ."
Diêu Thư Hàm liếc mắt nhìn ai kia.
Thư Nhan bò qua ôm lấy đùi Diêu Thư Hàm:
"Vợ ơi, em coi chị cần cù chăm chỉ phục vụ em, mang thai mười tháng hạ sinh Lân nhi (?), vừa nghe lời vừa cố gắng vậy hãy tha cho chị đi!" ở trên đùi Diêu Thư Hàm cọ cọ, "Người ta mới sinh con xong, a, trái tim đau quá..." trên thực tế trong lòng Thư Nhan: ĐM, bà đây tm giống một kẻ ở đợ, là công cũng phải có khí phách có tôn nghiêm của một công, có lỗi à? Có lỗi sao có lỗi sao!!!
Diêu Thư Hàm bị trò 'hề' của Thư Nhan làm cho mềm lòng, cô ôm người kia lăn lên giường, vừa hôn vừa an ủi:
"Chị vợ ngoan nha, một chút nữa cho cục cưng bú sữa nha."
Thư Nhan khóc không ra nước mắt--- Tui là công a....
----------------
Đảo mắt đã đến đầy tháng tiểu Thư Dao, Thư gia Diêu gia hợp lại làm một tiệc đầy tháng.
Ba Diêu mời rất nhiều bạn bè tới, mọi người nhìn thấy Diêu Thư Hàm và Thư Nhan hai nữ nhân ôm đứa nhỏ, không có nam nhân, trên mặt đều tỏ vẻ kỳ quái. Nhưng biểu tình của những người này đều bị ba Diêu phát hiện. Ông chống gậy đầu rồng ra sức đập lên mặt đất một cái, lớn tiếng nói:
"Biểu tình đó là sao! Tiệc đầy tháng của cháu ngoại tôi, không vui vẻ uống thì cút!"
Khách khứa đen mặt lại, ai cũng không nguyện ý đắc tội thầy giáo già âm trầm này, lập tức cười rạng rỡ:
"À à, Diêu lão sư, cháu gái ngài bộ dạng đúng là rất đáng yêu, vừa nhìn chính là một mỹ nhân, tương lai tiền đồ vô lượng!"
Ba Diêu hài lòng, vuốt vuốt chòm râu:
"Ừ."
Lúc này đến lượt Diêu Thư Hàm và Thư Nhan đứng bên cạnh nhìn thấy toàn bộ quá trình đen mặt lại.
Thư Nhan chọt chọt Diêu Thư Hàm, nhỏ giọng nói:
"Vợ à, chị phát hiện, ba vợ rất bao che khuyết điểm."
Diêu Thư Hàm nhỏ giọng trả lời:
"Chị mới phát hiện, ông chính là một ông lão ngạo kiều-- là một ông lão lù đù vác cái lu mà chạy--"
"Ah..." Thư Nhan như có điều suy nghĩ gật đầu, thảo nào Diêu Thư Hàm cũng là một kẻ siêu ngạo kiều--- siêu biến thái ngầm---
---------------
Thời gian nhanh chóng trôi qua, thời gian trôi qua rất nhanh, trong chốc lát tiểu Thư Dao cũng được 1 tuổi.
Hôm nay trong nhà rất náo nhiệt, tiến hành nghi thức cho tiểu Thư Dao chọn đồ dự đoán tương lai.
Mẹ Diêu chuẩn bị rất nhiều thứ lặt vặt cho cháu ngoại, lần lượt bày ra trước mặt tiểu Thư Dao, ôm cục cưng nói:
"Tới, tiểu Dao Dao, chọn cái mình thích ~"
Ba Diêu tỉnh bơ đem chiếc bút máy nạm vàng trước ngực đến trước mặt tiểu Thư Dao, sau đó yên lặng thu tay về.
Diêu Thư Hàm nhìn thấy hành động của ba mình tưởng không