Sắp đến tháng năm, nhiệt độ đã ấm trở lại, mọi người mặc quần áo cũng ngày càng ít.
"A------ lại đến thời kỳ chân nở hoa mông nở hoa rồi!" Từ Ba vươn vai, làm cho thẻ công tác trên cổ treo giữa không trung.
Trần Vũ Tiệp vừa chụp xong cho người mẫu tấm cuối cùng, đẩy xe nhỏ chở máy chụp hình từ phòng ảnh đi ra, nhìn thấy bộ dạng lười biến của Từ Ba liền cười nói:
"Cậu có cái chân cái mông nào có thể nở hả?"
Từ Ba nghiêng đầu nhìn cô.
"Có thể nhìn Jean ngực lớn."
Trần Vũ Tiệp nhấc chân đạp vào ghế hắn một cước, cái ghế hắn đang ngồi là loại có xoay có bánh xe nhỏ, bị Trần Vũ Tiệp đá một cái liền trượt theo giữa hai hàng bàn làm việc đi ra ngoài.
"A a ---- thoải mái!" Từ Ba nắm chặt tay vịn, hai chân giang rộng trượt đến đầu tường, lại tung chân đạp tường trượt trở về.
Nhưng đến nửa đường lại bị cái gì cản một chút, quay đầu nhìn lại, có người đã ngăn cái ghế của hắn lại.
Từ Ba đứng lên, cung kính gọi một tiếng:
"Boss."
Soái ca tóc vàng được gọi là boss hướng hắn nhếch môi cười, sau đó đi đến trước mặt Trần Vũ Tiệp:
"Jean, tháng ba tới có một giải đấu giữa các nhiếp ảnh, cô có ý tưởng gì chưa?"
Trần Vũ Tiệp gật đầu.
"Có, kế hoạch tôi đã đệ trình rồi."
"Chà, thật giỏi." Soái ca tóc vàng mặt mày vui vẻ, nắm quả đấm khẽ gõ lên bả vai nàng.
"Chúc cô thành công."
"Cảm ơn." Trần Vũ Tiệp nhếch môi một cái.
"Boss đi thong thả." Từ Ba vừa chào kiểu quân đội vừa nói, lại nghiêng người đến bên cạnh Trần Vũ Tiệp, ngẩng mặt hỏi:
"Jean, phải về nước sao?"
"Ừ." Trần Vũ Tiệp chỉ vào bàn làm việc hỗn loạn.
"Dọn dẹp."
Từ Ba bĩu môi.
"Mùa hè."
"Ừ."
Từ Ba nói:
"Trên đường đều là gái tây, ngực lớn, mông to, chân dài."
"Ừ."
Từ Ba đuổi theo.
"Cô không có hứng thú sao?" Chớp mắt.
Trần Vũ Tiệp dựng [Time] trong tay lên, quyển sách da vừa vặn đập vào mặt Từ Ba.
"Tôi cũng không có hứng thú với gái tây." Lại quay đầu nhìn hắn.
"Có hứng thú với cậu."
"Hắc?" Từ Ba lập tức đứng dậy khỏi ghế.
"Đại tỷ, chị 'thẳng' rồi!"
Trần Vũ Tiệp đẩy đầu hắn một cái:
"Thu dọn đồ đạc."
Từ Ba vừa thu bàn vừa túm cổ nhìn cô.
"Chị 'thẳng' rồi? Có phải muốn cân nhấc em hay không, em thích ngực lớn của chị."
Trần Vũ Tiệp đưa tay đến phía sau cổ Từ Ba, bóp đốt xương gáy của hắn một cái:
"Cậu có thể thử một chút."
"..." Từ Ba giơ cánh tay bắt lấy cổ tay cô.
"Jean, em sai rồi."
"Nhanh lên một chút." Trần Vũ Tiệp quăng cho hắn một quyền.
"Dạ dạ."
----
Một tuần sau, Trần Vũ Tiệp cùng Từ Ba ngồi máy bay về nước.
Trước khi lên phi cơ, em trai của Trần Vũ Tiệp đã gọi cho cô.
"Chị, về nhà sao?"
"Ba có đây không?" Trần Vũ Tiệp hỏi.
Em trai dừng một chút.
"Không có, chỉ có mẹ thôi."
Trần Vũ Tiệp cười một tiếng.
"Vậy chị về ở hai ngày."
Em trai rõ ràng rất vui vẻ.
"Được, được, em đi chuẩn bị ngay, làm thật nhiều đồ ăn ngon cho chị."
"Ừ." Trần Vũ Tiệp cúp điện thoại.
"Tiểu Trần à?" Từ Ba hỏi.
"Ừ." Trần Vũ Tiệp đáp lời.
Từ Ba cúi đầu.
"Em cũng muốn về thăm nhà một chút."
Trần Vũ Tiệp nói:
"Về đi."
Từ Ba nói:
"Em trở về phải ở mấy ngày, vậy là chị phải đi Vân Nam một người."
"Không sao." Trần Vũ Tiệp nói.
"Cậu về đi, đến lúc đó sẽ liên lạc lại."
"Chị một cô gái..."
Trần Vũ Tiệp thở dài:
"Cậu đến cũng không nhất định an toàn."
Từ Ba nhún vai.
"Được rồi, đến lúc đó nói sau."
"Ừ."
---------
Trần Vũ Tiệp ở nhà khoảng hai ngày liền từ thành phố B bay vào Vân Nam.
Năm năm trước cô đã đến nơi này một lần, say lòng với cảnh sắc sơn thủy nơi đây, ngây ngô ở nước ngoài hồi lâu, chụp quá nhiều tuyết sơn rừng rậm, lần này nàng muốn trở về tổ quốc tìm lấy phong thổ nhân tình đặc biệt riêng biệt.
Đi trên đường phố ở cổ trấn Đại Lý, nhìn những thiếu nữ dân tộc mặc phục sức, Trần Vũ Tiệp bỗng nhiên sống lại cuộc sống cùng Diêu Thư Hàm ở một cổ trấn khác trước đây.
Thư Hàm, bây giờ cậu có khỏe không?
Trần Vũ Tiệp ngẩng đầu nhìn bầu trời, nở nụ cười.
Hẳn là trôi qua rất tốt.
Trần Vũ Tiệp nghĩ, Diêu Thư Hàm vĩnh viễn cũng sẽ không biết, hình ảnh lần đầu tiên cả hai gặp nhau. Trong trí nhớ của Diêu Thư Hàm, lần đầu cả hai gặp mặt, hẳn là cái ngày cô ngủ quên, rồi đi sạc điện thoại trong phòng ngủ của cô, nhưng thực tế lần đầu cả hai gặp mặt còn sớm hơn.
Trước đó, cả hai đã gặp nhau hai lần.
Lần đầu tiên là không lâu sau khi tựu trường lớp mười, học bài [Hồng Môn Yến], lão sư tổ chức cho các học sinh đi xem một bộ phim về trận chiến Ô Giang, ban của cô cùng ban của Diêu Thư Hàm là cùng một lão sư ngữ văn dạy, cho nên hai lớp cùng được đi đến rạp chiếu phim.
Ngồi trong phòng chiếu, đèn tắt, rất tối.
Trần Vũ Tiệp ngồi ở hàng ghế thứ hai đếm ngược từ bên trong, đang nhàm chán nhai bắp rang, bỗng nhiên có người đi ngang bên cạnh đột ngột bị đạp trúng, ngã về trước một chút, cô vốn định đứng dậy đỡ, không ngờ có người còn nhanh hơn cô.
Đó là một nữ sinh ngồi trước cô một hàng, nương vào ánh sáng di động yếu ớt của người bên cạnh, cô thấy người nọ tết một búi tóc đuôi sam nhỏ, đôi mắt hồ ly chớp chớp, trong ngực ôm một tiểu nữ sinh.
Nói là tiểu nữ sinh, không phải bởi vì tuổi tác mà bởi vì thân người cô bé kia quá gầy yếu.
"Bạn học, cậu không sao chứ?" Mắt hồ ly nhẹ giọng hỏi.
Trần Vũ Tiệp thấy tiểu nữ sinh đeo kính cột tóc hai chùm kia cúi đầu, khẽ cắn môi dưới, lễ phép nói:
"Không....không sao...." Mặc dù ánh sáng rất tối, Trần Vũ tiệp vẫn có thể thấy gương mặt của tiểu nữ sinh đỏ bừng.
Trần Vũ Tiệp cong khóe môi, cảm thấy nữ sinh này thật thú vị.
Sau đó, muội muội đeo kính này đi xuống hai bước, ngồi ở hàng thứ ba trước mặt cô.
Trần Vũ Tiệp vẫn chú ý nàng.
Phim chiếu được khoảng hai mươi phút, tiểu nữ sinh đó bỗng nhiên đứng lên, lại đi đến chỗ cô.
Nữ sinh kia dừng ở trước mặt cô, dè dặt hỏi:
"Bạn....Bạn học, mình có thể đổi chỗ cùng cậu được không?"
"Hửm?" Trần Vũ Tiệp có chút nghi ngờ.
Nữ sinh bên cạnh Trần Vũ Tiệp nghe được liền ngẩng đầu nói:
"Cậu ngồi ở đâu?"
Mắt kính nói:
"Hàng thứ ba từ chỗ xếp hàng."
"Ở giữa sao?"
"Ở giữa."
"Vậy mình đổi cho." Nữ sinh kia lại hỏi Trần Vũ Tiệp.
"Cậu có đổi không? Không thì mình đổi."
Trần Vũ Tiệp nói:
"Mình ngồi đây."
Nữ sinh nói:
"Được, vậy mình đổi."
Mắt kính cảm kích nói:
"Cảm ơn cậu." Lại bước ngang qua Trần Vũ Tiệp, ngồi xuống bên cạnh.
Trần Vũ Tiệp nghiêng mắt lẳng lặng quan sát, thấy người kia hơi đỏ mặt, đưa mắt nhìn về phía trước. Trần Vũ Tiệp theo tầm mắt kia nhìn sang, thấy được chính là nữ sinh mắt hồ ly vừa mới ôm cô.
Đó chính là lần đầu các nàng gặp nhau.
Lần thứ hai, là cuối năm lớp mười, sau buổi phân ban thứ nhất.
Buổi phân ban này có một hạng mục là nghi thức khen thưởng cho những học sinh trúng tuyển trong cuộc thi văn học toàn quốc. Cô gái lên đài nhận kim tưởng văn học kia, Trần Vũ Tiệp nhìn có chút quen mắt, suy nghĩ kỹ một lúc, cô mới nhớ lại chính là mắt kính ngồi bên cạnh trong rạp phim lần trước.
Xa xa nhìn lại, cô thấy mắt kính ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ đứng trên đài chủ tịch, mang theo tự tin cùng kiêu ngạo khó mà nói thành lời.
Nếu như không phải chính mắt thấy được, Trần Vũ Tiệp rất khó tin rằng thiếu nữ ngượng ngùng trong rạp phim hôm đó, cùng người kiêu ngạo tự tin nhận thưởng trên đài hiện giờ là cùng một người.
Trần Vũ Tiệp vỗ vai người đang đứng phía trước.
"Đó là ai vậy?"
"Người nhận kim tưởng đó hả?" Người phía trước hỏi.
"Ừ."
"À, đó là Diêu Thư Hàm, học sinh đại diện của khoa sinh ngữ, thi cùng xã phó xã trưởng văn học, là trò cưng của Đỗ lão sư."
Đỗ lão sư là lão sư ngữ văn của lớp bọn họ, một lão thái chừng bốn mươi tuổi.
"Diêu Thư Hàm...." Trần Vũ Tiệp khẽ mỉm cười.
Cái tên này, cô sẽ ghi nhớ.
Đó là lần thứ hai gặp nhau.
------------
Trần Vũ Tiệp dạo trên đường một lúc nhưng cũng không tìm được cảm giác mong muốn, liền ngồi xuống ghế của trước một tiệm nhỏ bên đường.
Tiểu muội đeo tạp dề đến hỏi cô:
"Ăn cái gì?"
Trần Vũ Tiệp liếc mắt nhìn thực đơn.
"Mì thập cẩm."
"Được."
Vừa dứt lời, từ chiếc bàn không xa truyền đến một giọng nữ trong trẻo:
"Thấy không, bây giờ nhà giàu mới nổi đều ăn thập cẩm rồi, cậu lại bảo tôi dùng phần trẻ con, làm cô gái tốt?"
Lời này vào tai Trần Vũ Tiệp khiến cô hết sức khó chịu, cô nghiêng đầu nhìn lại, thì ra là một người quen.
Người nọ đội một cái mũ đỏ tươi, phía trên còn đính lông chim, trên vai khoác khăn choàng màu ngân hạnh.
Trần Vũ Tiệp chăm chú nhìn ra bên ngoài, vờ như không thấy.
Chỉ một chốc, mì đã được đưa đến, Trần Vũ Tiệp rút đôi đũa lại lấy thêm cái chén nhỏ.
"Cậu nhìn người kia xem, toàn thân đen như quạ, cho là da mình trắng lắm sao? Đều là người da vàng, vàng phối với đen có thể đẹp bao nhiêu? Y như một con ong nghệ."
Trần Vũ Tiệp cau mày, dùng sức khuấy đôi đũa trong chén.
"Mình thấy người kia từ trên xuống dưới chỉ có tóc là ổn, nhưng dưỡng dài như vậy làm gì, để câu cá sao? Người kia cho dù muốn câu, người cá còn không muốn cắn nữa là. Đều do dầu xả đổ vào mà ra, ghét bỏ công nghệ sản phẩn thuần thiên nhiên của người ta."
Trần Vũ Tiệp nhắm mắt một cái, hít sâu, ăn một ngụm mì!
"Cái gì? Đẹp? Cậu nói cô ta ngực to? Thấy nàng cúi xuống lộ ra sao? Ngực to nghiêm trọng lắm đấy, ngực to, dáng ngực không tốt, không như ngực nhỏ! Lớn thêm chút nữa sẽ thành cái đài sen rồi, cậu muốn gặm sao!"
Rầm-----
Trần Vũ Tiệp đập đôi đũa xuống bàn, đứng dậy đi đến.
"Nói ai vậy?" Trần Vũ Tiệp hất cằm.
"Xì----" Người kia nghiêng đầu.
"Cô nghĩ nói ai thì chính là người đó."
Người đàn ông bên cạnh không chịu được, luôn miệng khuyên nhủ:
"Cô gái tốt của tôi, cậu làm ơn bớt tranh cãi chút đi, miệng lưỡi của cậu hàng ngày không biết đã chọc bao nhiêu người!"
"Hừ ~" Cô gái nhướng mày.
"Thích thì làm thôi."
"Tôi hỏi cô đang nói ai." Trần Vũ Tiệp gõ gõ bàn.
Cô gái kia ngẩng đầu nhìn lại, lộ ra gương mặt tinh xảo, nhất là đôi mắt hạnh cùng cái mũi xinh xắn kia phá lệ khiến người ta yêu thương.
Cô gái nói:
"Nói cô đó, thì sao, có chỗ nào không đúng?"
Trần Vũ Tiệp nhìn thấy tướng mạo của nàng, đầu tiên là sửng sốt một chút, chợt trầm mặc nói:
"Nơi công cộng, cô lại tùy tiện bình phẩm người khác, có chút lễ phép không?"
Cô gái nhẹ nhàng cười, không nói gì.
Trần Vũ Tiệp nhướng mày, vươn tay tháo bỏ cái mũ của nàng.
"Này, cô làm gì vậy, trả tôi!" Cô gái cả kinh, lập tức ra tay giật lại.
Trần Vũ Tiệp ỷ vào ưu thế chiều cao, liền giơ cao cái mũ, không cho nàng lấy được.
"Trả cho tôi!" Cô gái vươn tay không đến, còn nhảy nhảy lên.
Trần Vũ Tiệp híp mắt nhìn nàng, sờ cằm một cái, cười nói:
"Thương Sính Đình?"
Thương Sính Đình thấy có nhảy thế nào cũng không lấy mũ lại được, lập tức cả giận, đập nồi dìm thuyền, chống nạnh nói:
"Chính là bản cô nương, cô muốn thế nào?"
Trần Vũ Tiệp cười một tiếng, ngón trỏ chỉ vào cái mũ vẽ hai vòng tròn, nhìn nàng:
"Muốn cái mũ?"
Thương Sính Đình dựng lông mày.
"Cô có trả hay không?"
"Ừm...." Trần Vũ Tiệp đảo tròng mắt, vờ như đang suy tư.
"Cô khen tôi một câu, tôi sẽ trả lại cho cô."
"Khen cô?" Thương Sính Đình cố làm ra vẻ kinh ngạc nhìn cô một cái, liền 'a' lên:
"Cô nói xem, trên người cô từ trên xuống dưới có cái gì để khen? Con ong nghệ, ngực trái mướp."
Trần Vũ Tiệp cười, tiến về trước một bước.
"Cô lại chưa từng nhìn thấy, làm sao biết của tôi là trái mướp?"
Thương Sính Đình ngẩng đầu nhìn nàng.
Trần Vũ