"Cánh của chị cứng rồi phải không, gan càng ngày càng mập ra rồi phải không, cái mông lâu ngày không bị ăn đòn rồi phải không?"
--------------
Nhìn thấy Diêu Thư Hàm nửa ngày vẫn không có động tĩnh, Ngô Quân Trạch nhẹ nhàng nhắc nhở:
"Diêu lão sư, điện thoại của cô..."
"Hả... à, lão sư biết." Diêu Thư Hàm ấn nút nghe, đi tới ban công, "Chị làm gì vậy?"
Ngô Quân Trạch cúi đầu nhìn đầu ngón tay, nhất thời không biết làm gì, ngồi trên ghế sofa chờ Diêu Thư Hàm nói chuyện điện thoại xong sẽ an bài việc tiếp theo vả lại hiện tại hắn cũng không có tâm trạng làm gì.
Điện thoại trong túi quần vẫn không có động tĩnh.
Hắn vẫn đang mong đợi điều gì chứ? Hắn cười nhạo bản thân. Mệt cho hắn lúc bị ba mình đánh đuổi vẫn còn liều mạng rút cục sạc pin chạy trốn, sợ không may điện thoại hết pin không thể nhận được tin nhắn của người kia...
Là một người có vấn đề hay là hai người đều có vấn đề, điều này quyết định đến việc một mối quan hệ có khả năng có thể tiếp tục hay không.
Ngô Quân Trạch không biết là mình hắn tư tưởng có vấn đề hay là hắn cùng Cao Thiên Hồng đầu óc đều có bệnh.
Ở ban công truyền đến tiếng của Diêu Thư Hàm không nén được tức giận:
"Chị là kẹo cao su hả, vứt cũng không vứt được, em lập tức trở về. Cái gì? Nam nhân? Chị đừng có cái suy nghĩ đen tối như vậy được không, vì sao mỗi lần em ra ngoài chị đều đem em với nam nhân liên hệ với nhau chứ?"
Ngô Quân Trạch cho là lão sư của hắn gặp chuyện phiền toái gì, hắn đi tới nhìn cô:
"Diêu lão sư, xảy ra chuyện gì sao?"
Diêu Thư Hàm đối với hắn cười,áy náy, "Không có việc gì" sau đó tiếp tục nói chuyện điện thoại, "Là nam, học trò của em! Học trò cũng không được? Thư Nhan, chị có nói lý không vậy, bây giờ em với chị không có quan hệ gì hết!"
Nói xong, Diêu Thư Hàm đùng một cái cúp máy, gọi Ngô Quân Trạch vào nhà, kéo cánh cửa đóng lại, "Lão sư trước cho em 500, trong tiểu khu này có cửa hàng tiện lợi, em xem một chút có cần gì thì mua trước."
Đại đa số các học sinh trong lớp tinh anh đều học nội trú, muốn Ngô Quân Trạch đi tìm nhà bạn ngủ lại, hoặc là mượn thứ gì đó đều không thực tế, vẫn nên để hắn tự mua trước một
chút.
Quan trọng nhất vẫn là việc học, phải nhanh chóng đem một phần tài liệu đưa cho hắn.
Diêu Thư Hàm nhìn thấy mọi thứ có vẻ đã an bài xong liền nói với Ngô Quân Trạch:
"Em còn cần gì nữa không?"
Ngô Quân Trạch lắc đầu:
"Không có, có chuyện gì em sẽ liên lạc với cô."
Diêu Thư Hàm gật đầu.
"Ân, em đã có chìa khóa rồi chứ?"
Ngô Quân Trạch lại vẫy vẫy túi áo.
"Vâng, em có rồi."
"Được." Diêu Thư Hàm mang giầy,bước ra cửa, lại nghiêng người nhìn hắn.
"Quân Trạch. Thi nhất định phải thi, những thứ khác đều không quan trọng, mấu chốt là em phải vượt qua."
Chỉ khi vượt qua, mới có thể kéo ra khoảng cách, có khoảng cách thì mới có cơ hội quay đầu chờ đợi. Đến sau này khi hồi tưởng lại, mới có thể phát hiện ra vài thứ mà khi đó mình đã không nhận ra.
Thứ không thay đổi cho đến bây giờ cũng không phải là cuộc sống, mà chỉ có bản thân.
Ngô Quân Trạch ngẩng người, gật đầu, đưa mắt nhìn Diêu Thư Hàm bước xa.
----
Diêu Thư Hàm về đến nhà, chuyện đầu tiên làm chính là nhéo lỗ tai Thư Nhan, 'dạy dỗ':
"Cánh của chị cứng rồi phải không, gan càng ngày càng mập ra rồi phải không, cái mông lâu ngày không bị ăn đòn rồi phải không?"
Thư Nhan nghiêng đầu nương theo tay Diêu Thư Hàm:
"Là em suốt đêm không về, cơm tối cũng không thèm về ăn, nửa đêm lại đi cùng học sinh nam, em không tuân thủ đạo làm thầy! Còn không tuân thủ nữ tắc!"
"..." Diêu Thư Hàm nhìn người kia,
"Chị nói em không tuân thủ nữ tắc?
Em lập gia đình từ hồi nào hả?"
Thư Nhan chép miệng một cái, không thèm để ý chút nào, "Chuyện sớm hay muộn thôi, bất quá nếu như em muốn trước thời hạn xác nhận quan hệ của hai chúng mình, chị cũng không ngại đâu, nhưng là em phải cho chị chút thời gian cùng người troong nhà --- AAA!"
Diêu Thư Hàm chợt dùng đầu gối đè lên lưng Thư Nhan, đem tên kia hất ngã xuống đất sau đó dạng chân ngồi trên lưng người kia:
"Chị không biết ngượng khi nói em có tư tưởng xấu xa như vậy, chị nói coi đầu óc chị ngoại trừ thêm bớt ba cái nhảm nhí này còn chứa những thứ tào lao gì hả? Từ ngữ thì không biết là có ý gì còn dùng lung tung, chị có chút mặt mũi nào không vậy Thư Nhan!"
Thư Nhan cúi mặt xuống, Diêu Thư Hàm không nhìn thấy người kia cười cười hai tiếng, chỉ nghe ai kia kêu rên hai tiếng lại còn nói:
"Cần thể diện thì sao theo đuổi được bạn gái."
Diêu Thư Hàm nghe mấy chữ "bạn gái" thì ngẩn ra, chính từ chỗ nửa phút mất tập trung đã để cho Thư Nhan xoay ngưởi nông nô thừa dịp hát mừng.
Thư Nhan ủn mông đem Diêu Thư Hàm từ trên người té xuống, dùng chiêu lý ngư đả đỉnh(3) cố gắng ngồi dậy, đưa tay ôm Diêu Thư Hàm vào lòng:
(3) Lý ngư đả đỉnh: một động tác trong võ thuật, khi nằm trên mặt đất, dùng lực tay, chân, lưng để bật đứng dậy.
"Em xem, người ta là quan tâm em, luôn muốn nhìn thấy em, buổi tối em không về làm người ta lo lắng. Em đừng cáu, nếu không... trong lòng chị không dễ chịu."
Diêu Thư Hàm nhìn Thư Nhan, xoa xoa gương mặt người kia:
"Xin lỗi."
Thư Nhan áp tay Diêu Thư Hàm lên mặt, khẽ gật đầu:
"Không sao."
Thư Nhan đỡ Diêu Thư Hàm đứng lên rồi cô đi rót nước, "Học sinh của em xảy ra chuyện gì còn đến ở nhà của em." xoay người đem ly nước cho Thư Hàm, "Chị cũng chưa có đến nhà em."
Diêu Thư Hàm nói:
"Nhà em có cái gì hay chứ."
Cô ngồi trên xích đu bên cửa sổ sát mặt sàn, vươn tay giống như quý phi:
" Qua đây, cho em ôm một cái."
Thư Nhan hơi khụy gối, "Vâng, nương nương." sau đó thí điên chạy tới làm ổ trong lòng Diêu Thư Hàm, cọ cọ, ngẩng đầu lên hỏi, "Em còn chưa nói học sinh kia của em xảy ra chuyện gì?"
Nói đến Ngô Quân Trạch, nỗi u buồn trong lòng Diêu Thư Hàm vừa nén xuống lại trào lên.
Diêu Thư Hàm kéo rèm cửa sổ nhìn ra phía bến ngoài, kỳ thực bên ngoài cũng chẳng có gì đẹp để nhìn, cửa số hướng về phía trong ngôi trường ngoại trừ vài ánh sáng từ đèn đường thì còn lại là một mảng đen như mực.
Cô khe khẽ thở dài:
"Hắn bị đuổi ra khỏi nhà."
" Hả?"
Diêu Thư Hàm cho rằng Thư Nhan không nghe rõ còn nói:
"Nam sinh lớp 12/1 bị trường đuổi học, nhà hắn biết chuyện liền đuổi hắn ra khỏi nhà."
Thư Nhan nhớ tới thông báo trong cuộc hộp buổi sáng, quả thật có chuyện như vậy, bất quá lớp của
Tuần mới tốt lành!^^