"Không sao, lấy thân báo đáp!" cô nghiêng đầu, "Đời này không xong, còn có kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau sau nữa..."
-------------------------------------
Hai tòa nhà trệt, một thao trường, một cổng vòm thêm một cánh cửa sắt thì trở thành một ngôi trường. Hai bên vách tường bảng đề bên trái 'Cam tâm làm tròn nghĩa vụ' bên phải là 'Học trò khắp thiên hạ.' Diêu Thư Hàm nhìn thoáng qua, trên dưới câu liễn gieo vần cũng không đủ.
Thực hiếm thấy khi cái trường tiểu học này còn chưa đóng cửa, bình thường hoạt động không có được mấy đứa học. Chúng đều là những đứa trẻ trong nhà không có tiền đưa ra bên ngoài đi học nên học ở đây. Thư Nhan còn nói đừng xem thường ngôi trường hiện tại lụi bại này, trước đây nó cũng không tệ lắm, không coi là tốt nhưng cũng không kém, mỗi năm đều có sinh viên cử xuống thôn dạy học, còn có sinh viên của trường danh tiếng, trước đây lão sư dạy số học hồi tiểu học của Thư Nhan dạy cực kì hay nên Thư Nhan mới sinh ra hứng thú mãnh liệt đối với số học.
Diêu Thư Hàm nghe xong gật đầu hỏi:
"Ah, đó nhất định là một anh trai rất soái!?."
Thư Nhan 'trời' một tiếng:
"Anh trai cái gì, là một người con gái."
"Con gái?" Diêu Thư Hàm lộ ra một nụ cười thanh tú đẹp đẽ, "À, mỹ nữ ha, thảo nào..." Diêu Thư Hàm lướt qua Thư Nhan, cũng không thèm quay đầu lại cứ như vậy đi về phía trước.
"Thư Hàm! Ơ kìa.. đợi chị đi với... đây không phải trọng điểm, em nói xem khi đó chị còn nhỏ như vậy sao có tâm tư gì chứ, em đừng suy nghĩ nhiều. Nè nè chị sai rồi... chị sai rồi, chị không nên ở trước mặt em nhắc tới người con gái khác, em đừng không đếm xỉa chị mà." Thư Nhan vội đuổi theo. Ở cùng với Diêu Thư Hàm một thời gian dài... Thư Nhan cuối cùng cũng hiểu: đối với Diêu Thư Hàm, ngươi sai thì chính là ngươi sai, hãy tự giác đi quỳ ván giặt đồ; nếu em ấy không nói lý, em ấy sai rồi vậy vẫn là ngươi sai, ngươi phải cúi đầu nói xin lỗi.
Không phải trên Wechat có câu "Chỉ cần bạn yêu một người con gái, chỉ cần cô ấy bắt đầu khổ sở dù chỉ một khắc thôi thì chính là bạn sai rồi." sao, trước đây cô còn cảm thấy đó là già mồm, bây giờ nghĩ lại câu đó thật đúng như vậy.
Thư Nhan cười cười, cô cảm thấy trên Wechat cũng không phải toàn gạt người.
Diêu Thư Hàm cũng cảm thấy bản thân không sao nói rõ được khi tra nguồn gốc của Thư Nhan, thậm chí còn cáu kỉnh vô lý, cũng không biết vì sao cô không thích Thư Nhan ở trước mặt cô nhắc tới những người con gái khác. Nhắc tới càng cảm thấy có chút tủi thân nhưng đa phần cảm giác chính là tức giận và cái cảm giác khi 'vật riêng' của mình bị người khác chạm đến.
Diêu Thư Hàm không biết bản thân bề ngoài có dịu dàng hay không, có dễ bị khi dễ hay không, nhưng cô cảm giác mình từ nhỏ đã là một người bá đạo. Đã bá đạo còn thích nghe lời êm tai, lấy lời người ta thì chính là 'Ích kỷ'. Cô tuyệt đối không cho người bên cạnh đến gần cho dù chỉ là nhìn một chút cũng không được.
Khi còn nhỏ, Diêu Thư Hàm có một con gấu nhỏ bằng vải vô cùng yêu thích, có lần tiểu biểu muội nhà nhị cô cô đến nhà tiểu Thư Hàm chơi. Ba Diêu không nói hai lời liền đem gấu con cho tiểu biểu muội, ông còn nói với tiểu Thư Hàm:
"Con là chị, phải đem nó cho em."
Tiểu Diêu Thư Hàm siết chặt mép váy hoa nhỏ, hai mắt gắt gao nhìn chòng chọc tiểu biểu muội ôm gấu con trong lòng không lời nào. Đứa nhỏ nghĩ: con cho em ấy, ai có thể tới cho con chứ? Ba ba, con là con gái của ba, sao ba lại thiên vị em ấy mà không thiên vị con?
Nhưng ba Diêu nổi tiếng là người khó tính, ở Diêu gia, ông luôn là người nói một không nói hai. 'Quân vi thần, phụ vi thê cương, phu vi phụ cương'[1] ba ba nói đó là sự thật trăm ngàn năm không thể đổi, là lễ của Nho gia, là những quy củ các Viêm Hoàng tử tôn [2] Trung Hoa phải tuân theo. Một ngày làm người Trung Quốc, phải đem những lời cha ông dạy khắc trong lòng, khắc trong xương tủy.
Kính già yêu trẻ, khắc kỷ phúc lễ[3].
Dù cho thích đi nữa thì có ích gì, người phải thủ lễ, người thủy chung phải tuân thủ.
"Tặng cho em!" Ánh mắt Tiểu Diêu Thư Hàm trầm xuống, xoay người rời đi.
Nếu không chiếm được, nó liền không thuộc về mình nữa.
Không phải thứ thuộc về mình vậy cô cũng không cần.
Nhưng khi đó tiểu Diêu Thư Hàm mãi mãi cũng không nghĩ đến, có một ngày, sẽ có một người như vậy, làm cô không chiếm được cũng không buông được.
-----------------------
Ngôi trường nằm bên cạnh con sông so với cầu đá càng khí thế hơn nhiều, chí ít nhìn không đáy, thế nhưng nước sông không trong trẻo bằng.
Thư Nhan lém lỉnh đá một cục đá xuống dưới sông, cục đá nhỏ rơi vào trong nước, tạo nên những gợn sóng tròn nhỏ.
Cô nói:
"Trước đây nước sông rất trong rất đầy, mùa hè lũ trẻ bọn chị sẽ xuống sông tắm."
Diêu Thư Hàm hỏi:
"Có phải chị có cảm giác cảnh còn người mất không?"
Thư Nhan bảo:
"Có một chút... Nhưng thật ra Tam cữu gia cũng giống như vậy, chị cảm thấy dường ông hiểu thấu thế sự, chiều nào cũng ra đồng về nhà nuôi heo, sau đó ngồi ở ngưỡng cửa, hút hai tẩu thuốc, nhìn trời nhả từng ngụm khói, có suy nghĩ giống Đào Uyên Minh[4]."
"Thái cúc đông ly hạ/ Du nhiên kiến nam sơn.[5]" Diêu Thư Hàm nhỏ giọng thì thầm, "Bất quá em cảm thấy Tam cữu gia của chị so với Đào Uyên Minh cảnh giới cao hơn."
Thư Nhan ah một tiếng, hỏi:
"Ý em sao?"
Thư Hàm mím mím môi, phân tích như thật:
"Chị xem, Đào Uyên Minh là không toại nguyện, nói trắng ra là 'chạy trốn', trốn nơi sơn dã để tâm được tĩnh. Phần lớn nói rằng đại ẩn ẩn ở chợ, tiểu ẩn ẩn ở rừng [6] thật sự muốn tâm tĩnh phải hướng đến điền nông sao? Nhưng Tam cữu của chị thì không giống, là nông gia, lấy nông nghiệp làm lẽ sống, sinh ra từ đất, lớn lên từ đất, tâm ở trong đất, sau này vẫn còn phải về với đất. "
Thư Nhan trầm mặc, sờ cằm, một lúc sau nghiêm túc nói:
"Em nói có lý, Tam cữu từ nhỏ đã là người kiên cường cũng rất thẳng thắn. Chú không có học thức, cũng không nói ra những đạo lý lớn gì nhưng mỗi một câu chú dạy chị, chị đều nhớ. Sau này cho dù chị đi đâu, nghe qua bất kỳ triết lý nào, chị vẫn cảm thấy những câu nói của Cữu gia vẫn chân thật nhất."
"Người tài ở dân gian. Có thời gian muốn nổi danh không bằng vùi đầu công tác sẽ tốt hơn." Diêu Thư Hàm học khẩu khí trầm ổn của Đại quân sư trong mảng cổ trang, vỗ vỗ vai Thư Nhan "Bây giờ làm nghiên cứu, toàn là ba cái tư liệu cũ, ngoài miệng nói vài lời còn tạm được, nhưng thực sự thực hành chỉ là những kỹ năng ảo."
Thư Nhan cười:
"Những lời này của em đắc tội biết bao người."
"Chị nói đi, không phục thì tới chiến a." Diêu Thư Hàm ưỡn ngực, trừng mắt nhìn Thư Nhan.
Thư Nhan cười lắc đầu, dẫn theo Thư Hàm đi dạo dọc theo con đường nhỏ cạnh bờ sông, chỉ chỉ cái chỉ cái đài xi măng phía trước căn nhà gạch nhỏ:
"Ừm, lẽ ra lão nhân kia sẽ ở nơi đó, ngậm tẩu thuốc, ở bên cạnh đặt một cái radio thời xưa, vừa nghe hí khúc, y y nha nha."
Hai người bên này vừa đang nói, trên con đường trước mặt có một người đi tới, áo choàng trắng ngắn, quần vải xanh đậm, dưới chân là đôi giày cỏ.
Nhìn người nọ mi thanh mục tú, khuôn mặt trắng nõn, dung mạo toát lên vẻ khoan khoái nhẹ nhàng, mái tóc ngắn rối bù dưới ánh mặt trời sáng rực như nhuộm vàng ấm áp.
Người con trai cũng nhìn hai người, cười vẫy vẫy tay.
Diêu Thư Hàm lịch sự hướng hắn gật đầu, lại nhìn hắn sải chân 2 3 bước liền tới đài xi măng, lấy chìa khóa từ trong túi quần cắm vào ổ khóa nhẹ nhàng vặn một cái, đẩy cánh cửa nhỏ nhảy vào, đẩy cửa sổ cửa hàng lên dùng khăn lau lau bàn.
Diêu Thư Hàm nhìn Thư Nhan, nhỏ giọng hỏi:
"Đó là..."
Đôi mắt hồ ly của Thư Nhan híp lại, trong đầu mạng lưới quan hệ phức tạp đan chéo, người này là ai, sao không có ấn tượng, trước đây không có người này...
"Đi, qua xem thử." Thư Nhan nói.
"Hửm? Ai nè, chờ chút."
Diêu Thư Hàm bước theo nhưng lúc này Thư Nhan đã nhảy lên trên đài rồi.
Thư Nhan gõ gõ tấm ván gỗ bên ngoài chống cửa sổ, áo sơ mi trắng ngẩng đầu nhìn cô, nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng đều.
"Anh là chủ tiệm?" Thư Nhan trực tiếp hỏi.
Người con trai có chút bất ngờ, hắn vốn nghĩ người con gái này muốn mua đồ nhưng không nghĩ đến mở miệng liền hỏi hắn một câu hiển nhiên như vậy.
Hắn cười:
"Đúng vậy. Anh ngồi ở đây đương nhiên là chủ rồi."
Diêu Thư Hàm đi tới ôm lấy cánh tay Thư Nhan cọ cọ, mỉm cười nói với hắn:
"Vậy trước kia có phải có một lão gia gia ở chỗ này không?"
Áo sơ mi trắng chợt hiểu, ah, hóa ra là hỏi chủ trước, xem ra người này khi còn nhỏ ở nơi này.
Hắn nói:
"Đó là ông nội anh, đã mất nhiều năm rồi."
Không ai nói tiếp.
Nhắc tới người đã mất, ba người đều ăn ý lựa chọn trầm mặc.
Người con trai cười cười, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp được bọc kỹ bằng vải trắng, đặt nó lên tấm ván, cẩn thận mở ra.
Diêu Thư Hàm liền bước tới nhìn, đó là một cái radio hình chữ nhật, màu đen, nó được lau rất sạch sẽ, có thể thấy được người lau chùi rất dụng tâm, thế nhưng 'tuối tác' của nó cũng lớn lắm