*Dì cả: tới tháng, rớt dâu :v
------------------------------
A-- a- a-- Hàm Hàm, em không thể làm vậy, chị chết ai đi mua băng vệ sinh cho em--"
--------------------
Mê mê mang mang mở mắt, rèm cửa sổ ngăn ánh sáng ở bên ngoài, trời đã sáng, tất cả vẫn rất yên tĩnh.
"Ưm..." Diêu Thư Hàm giật giật cơ thể, cánh tay Thư Nhan khoát ngang hông Thư Hàm buông lỏng một chút, bỗng siết chặt hơn ôm lấy Thư Hàm trở về.
Diêu Thư hàm mơ hồ cảm thấy ngực có chút căng đau, nhíu nhíu mày, lúc xoay người cảm giác giữa 2 chân ươn ướt , trong đầu tia sét lóe lên, đưa tay sờ bên dưới một cái, giơ lên xem, đỏ.
Ah, Thư Nhan, chị thật biết chọn thời gian, vội vàng giải quyết trước ngày đèn đỏ.
Không được, chuyện này tới thật không đúng lúc, mấy ngày nay làm cô quá bận rộn, quên mất ngày, gì đó cũng không có mua... trên người cô cái gì cũng không có, trên ga giường nhất định bị dơ rồi....
Diêu Thư Hàm đẩy tay Thư Nhan ra, muốn chống người ngồi dậy, Thư Nhan hừ hừ lại vòng qua.
Tên này sao dính người như vậy?
Diêu Thư Hàm cau mày, gỡ cánh tay Thư Nhan ra, thử ngồi dậy, vừa mới ngồi thẳng lên thắt lưng phía dưới liền co giật, cảm giác bụng dưới đau quặn kéo tới, giống như có cái gì kéo phần thịt bên trong xuống.
Chết tiệt, ngang lưng còn truyền tới từng hồi từng hồi đau đớn...
"A---" Thư Nhan chợt mở mắt ra, lấy tay che mặt.
Diêu Thư Hàm lại tới vỗ lên mặt Thư Nhan mấy cái, đợi khi cô chuẩn bị ra tay nhéo Thư Nhan thì tên đó liền bật dậy, mặt đau khổ lầm bầm:
"Bà cô, sáng sớm đã đánh người ta làm chi, người ta đang nằm mơ mà!"
"Chị nằm mơ cái gì?" Diêu Thư Hàm yếu đuối hạ người dựa lên vách tường.
Thư Nhan đưa tay sát cổ, xoay xoay đầu rồi nằm xuống, trở người nói:
"Giấc mơ rất đẹp..."
Diêu Thư Hàm lười hỏi tên kia mơ thấy gì, tên đó cứ như thiểu năng, trí thông minh chỉ bằng đứa trẻ, có thể mong đợi gì. Dưới thân một trận lạnh lẽo, ẩm ướt bầy nhầy tùm lum, nhanh đi tắm cái đã sau đó đem ga giường thay.
Diêu Thư Hàm chậm rãi đưa tay đặt lên bụng xoa nhẹ vài vòng, từ bên người Thư Nhan bò qua chuẩn bị xuống giường. Giường một bên sát tường, Thư Nhan ngủ bên ngoài, chặn cô ở bên trong, nói là ấn lên tường sẽ đỡ tốn sức... Nghĩ đến đây Diêu Thư Hàm e lệ lại tức giận, hung ác trợn mắt nhìn cái tên nào đó còn 'ta đang cùng Chu công ước hẹn', thầm nghĩ: Thư Nhan, trở về khai giảng chị nhất định sẽ chết, chị đây sẽ để cho cưng khóc có tiết tấu.
"Em làm gì vậy?"
Hai tay Diêu Thư Hàm vừa mới đặt tay qua, chân còn quỳ gối bên cạnh Thư Nhan, cả người treo trên người Thư Nhan, thân thể trơn bóng trần trụi.
Diêu Thư Hàm sửng sốt, cúi đầu dùng sức nhấc chân muốn vượt qua:
"Em rời giường."
Thư Nhan cong cong khóe miệng, một tay nắm chặt mắt cá chân Diêu Thư Hàm, không cho cô qua.
Diêu Thư Hàm đạp đạp chân, đạp không được, trừng mắt với tên kia:
"Đi nằm mộng của chị đi, buông tay."
"Không buông." Thư Nhan nói.
Diêu Thư Hàm đem chân đặt lên giường, leo lên người Thư Nhan bóp cổ:
"Thư Nhan có phải chị bị bệnh không, có bệnh thì chữa bệnh, sáng sớm nổi điên cái gì, muốn rời giường thì rời giường, muốn ngủ thì ngủ, lão nương đây trêu chọc gì đến chị, chị cứ làm khó dễ lão nương hả!?"
Thư Nhan cười, giữ lấy đầu Thư Hàm, đè xuống chán chạm chán, ngẩng lên hôn lên chóp mũi Thư hàm:
"Chào buổi sáng."
Xì---
Mặt Diêu Thư Hàm như nước sôi vừa nấu, hơi nước bay lên ùn ục, mở nồi ra có thể nghe tiếng sôi.
"Em... em... em... em không muốn giỡn với chị, em muốn rời giường." Diêu Thư Hàm hất cằm, lẩm bẩm chậm rãi đứng dậy, vặn vẹo né tránh.
Thư Nhan bỗng ngồi dậy, một tay bắt lấy tóc Diêu Thư Hàm ngửi, cách những sợi tóc mỏng manh hôn lên bên má Diêu Thư Hàm:
"Trước tiên em nằm xuống đi, chị lấy quần áo cho em."
"KHông cần, tự em lấy, chị muốn ngủ thì ngủ tiếp đi."
Thư Nhan vịn vai Diêu Thư Hàm kéo người ta ngã xuống, xốc chăn lên nhảy xuống giường, giơ tay lên miệng dùng răng cắn sợi dây buộc tóc trên cổ tay, đem tóc buộc lên thành đuôi ngựa. "Chị giúp em tìm một bộ đồ mặc vào" Thư Nhan thay nội y sạch sẽ, thuận tay lấy chiếc áo T shirt lớn móc trên mắc áo sau cánh cửa, vạt áo dài vừa tới mông, Diêu Thư Hàm nhìn cặp chân dài trần trụi lảo đảo khắp phòng.
Thừa dịp Thư Nhan đang tìm một bộ đồ, DIêu Thư Hàm dùng chăn đá chăn ra, nhìn thấy giữa giường một đốm đỏ sậm, thở dài. Phiền chết đi được
Bỗng nhiên từ trên trời một đống gì đó rơi lên mặt Diêu Thư Hàm, cô đưa tay lấy xuống, lấy ra nhìn thì nhận ra đó là một chiếc váy xx chim tước. Diêu Thư Nhan nhìn váy lại nhìn sang Thư Nhan, bạo phát bật cười:
"Ha ha ha ha."
Thư Nhan vểnh mông đang chiến đấu trong tủ treo quần áo, nghe thấy tiếng cười liền quay đầu hỏi:
"Cười gì chứ!"
"Chị còn có thứ quần áo này? Sao em không thấy chị mặc qua cái váy này."
Thư Nhan đi tới bên giường, Diêu Thư Hàm vội vàng đem chăn bọc kỹ, đem váy mở ra cho Thư Nhan xem:
"Thật dễ thương!"
Thư Nhan cười cười:
"Dễ thương, dễ thương thì em mặc đi."
Thư Hàm tìm đôi dép trên sàn:
"Em mặc nhưng trước để em tắm cái đã,lấy khăn tắm cho em đi."
Tối hôm qua ân ái toàn thân đầy mồ hôi, trên người rít rít nhưng qua một buổi sáng đều khô.
"Chị đi với em." Thư Nhan đứng dậy tìm khăn tắm.
Diêu Thư Hàm nghẹn lời:
"Chỗ thì nhỏ chị bon chen với em làm chi, em tắm trước rồi tới chị."
"Sao em không muốn chị cùng tắm?" Thư Nhan hỏi.
"Em không phải không muốn nhưng chị cũng phải xem đang ở đâu."
Lúc này ba Thư ở ngoài cửa kêu:
"A Nhan, 2 đứa dậy chưa!?"
Diêu Thư Hàm vô thức lui vào trong chăn.
Thư Nhan trả lời:
"Dậy rồi, ra liền!"
Ba Thư nói:
"À, hai đứa không cần vội, ba phải ra ngoài, cháo nóng nấu xong trong nồi, muốn ăn gì thì tự mình hâm lại."
Thư Nhan liền nói:
"Dạ, ba đi trước đi."
Thư Nhan xoay người nhìn Diêu Thư Hàm gói thành một đống ở trên giường, nhíu nhíu mày:
"Không có ai!"
Diêu Thư Hàm bật dậy chọt ót Thư Nhan:
"Sao chị