Lúc Thư Nhan đến nhà của Diêu Thư Hàm, trong phòng không có bật đèn, rèm cửa sổ kéo sát gạt, một điểm sáng cũng không thể xuyên vào.
"Hàm Hàm?" Thư Nhan thử lên tiếng thăm dò, lại không có người trả lời.
Làm cái gì vậy trời.
Thư Nhan đóng cửa lại, khom lưng đổi giày. Những ngày đầu tháng 9 trời cũng không tính là lạnh, Thư Nhan mặc một chiếc áo T shirt tay ngắn ở bên trong, bên ngoài là chiếc áo khoác mỏng, cô cởi áo khoác ra thảy lên ghế sofa, đi về phía phòng ngủ chính.
"Diêu Thư Hàm, tối om như vầy, em muốn làm gì hả?"
Thư Nhan lần mò tìm công tắc ở cửa, bỗng nhiên một thứ mềm mại dán lên mu bàn tay, mang theo nước, ẩm ướt. Tay Thư Nhan khẽ run lên, cảm giác phía sau có một vật thể nóng ướt dựa sát vào. Cô nhắm mắt lại, cổ họng muốn bùng cháy, a một tiếng kêu lên:
"Thư Hàm?"
"Đừng mở đèn."
Gió mát từ sau tai thổi tới, ah làm cho Thư Nhan ngứa ngứa, chóp mũi quanh quẩn mùi rượu nhàn nhạt.
"Em uống rượu?"
Diêu Thư Hàm rầu rĩ nở nụ cười, cánh tay từ sau đầu Thư Nhan vòng qua, ôm lấy cổ Thư Nhan:
"Chị không xem hình của em hả?"
Nhớ tới mấy tấm hình tươi mát do Diêu lão sư tự chụp, Thư Nhan bất giác nhíu nhíu mày, cầm lấy cổ tay nhỏ bé của Diêu Thư Hàm đang vòng trên cổ mình, "Em dè dặt một chút được không, cái gì cũng dám gửi qua điện thoại, để người khác thấy thì biết làm sao bây giờ."
"À..." Diêu Thư Hàm điểm điểm cằm, "Thì ra chị thích dè dặt."
Thư Nhan nuốt một ngụm nước bọt, ngón cái vuốt ve cánh tay Diêu Thư Hàm, không nói lời nào.
Diêu Thư Hàm bật cười, vươn ngón trỏ điểm điểm môi dưới của Thư Nhan, sau đó tiến tới đè giọng nói:
"Nhưng hôm nay hết cách rồi, em muốn phóng túng một chút."
Đầu óc Thư Nhan bỗng chốc bị oanh tạc, cảnh báo không kích vang lên. Cô bắt lấy tay Diêu Thư Hàm mở ra, nói: "Diêu Thư Hàm, em uống rượu trắng và
rượu đỏ, bộ dạng mượn rượu làm càn cũng không giống nhau nha, mau đi ngủ, để chị xem có cái gì có thể giải rượu không." cô xoay người tính ra ngoài.
Bỗng nhiên, Thư Nhan cảm giác trước ngực bị siết chặt, Diêu Thư Hàm từ phía sau dùng cánh tay siết chặt lấy cô.
"Diêu Thư Hàm, em muốn làm cái gì?"
"Em không làm gì hết." Diêu Thư Hàm nũng nịu cười, cởi xuống sợi dây đeo trên cổ tay, quấn lên đầu Thư Nhan, che mắt Thư Nhan lại: "Em sẽ tắm rửa
cho chị."
Thư Nhan lập tức đưa tay kéo sợi dây tơ xuống, lại bị Diêu Thư Hàm níu níu tay lại, tốc độ của Diêu Thư Hàm nhanh hơn, Thư Nhan còn chưa kịp phản ứng đã bị ai kia liều mạng nắm chặt 2 tay lại, sau đó két một tiếng, trên cổ tay cảm giác lạnh lẽo.
Hai tay bị khóa.
"Diêu Thư Hàm!" Thư Nhan nghiêng đầu khẽ gầm lên: "Em mắc chứng gì vậy?"
"Ah." Diêu Thư Hàm nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve còng tay lạnh như băng, trong bóng đêm ánh mắt của cô chỉ tập trung vào duy nhất Thư Nhan, ah một tiêng thở dài, dịu dàng nói: "Em đó à, em bị bệnh tương tư, Thư lão sư tới trị cho người ta nha?"
Tiếng gọi kia của Diêu Thư Hàm thực sự quyến rũ đến không ngờ, mềm yếu tận xương, phối hợp với chiếc còng tay đang chế trụ trên tay Diêu Thư Hàm, Thư Nhan cảm thấy da đầu tê dại toát mồ hôi lạnh.
"Hàm Hàm, chúng ta có chuyện gì thì nói rõ, em đừng như vậy." Thư Nhan giật giật cơ thể, hơi giãy dụa, Diêu Thư Hàm quấn lấy Thư Nhan càng chặt hơn,
chỉ cần xuất hiện một khe hở thôi liền lập tức quấn lên, giống như động vật thân mềm không xương, chỉ có thể dựa vào người cô mới có thể tồn tại.
Cánh tay Diêu Thư Hàm đặt trước ngực Thư Nhan chuyển thành hình chữ thập, mười ngón khóa trên đầu vai của Thư Nhan, khuôn mặt chôn sâu vào gáy
Thư Nhan, hít lấy hít để.
Diêu Thư Hàm nói:
"A Nhan, chị đừng sợ, em chỉ muốn ôm chị một cái thôi. Em luôn muốn ôm chị tắm, lau khắp toàn thân cho chị, gội đầu cho chị, dùng chiếc lược sừng... từng lược từng lược... chải cho chị thật xinh đẹp.
Cô buông cổ Thư Nhan ra, khoác lên cánh tay Thư Nhan, một tay ôm vai dẫn Thư Nhan chậm rãi đi vào phòng tắm.
Trong bồn tắm lớn đổ đầy nước nóng, bên cạnh bồn tắm có đặt một hồ cá thủy tinh trên chiếc bàn thủy tinh nhỏ, hai con cá vàng đuôi đỏ bơi lội bên trong,
mặt nước thả trôi một ngọn đèn hoa sen nhỏ, tim đèn đốt một ngọn nến, ánh sáng yếu ớt, lúc sáng lúc tối.
Đèn nến hoa sen, đó là ánh sáng duy nhất trong một vùng tối tăm.
Diêu Thư Hàm từng món từng món cởi sạch quần áo Thư Nhan, mắt Thư Nhan bị che, tay bị khóa, vốn không có cách nào nhúc nhích, chỉ có thể để mặc cho DIêu Thư Hàm bài bố. Thư Nhan có chút sợ, nhưng càng nhiều hơn chính là hưng phấn, cô cảm nhận được những đầu ngón tay của mình đều run rẩy.
Bóng tối cùng trói buộc làm cho nội tâm và thân thể đều kêu gào, như mãnh thú dương nanh múa vuốt, muốn lao nhanh muốn được phóng thích.
Diêu Thư Hàm dẫn Thư Nhan từ từ ngồi vào trong nước, mặt nước đều nhuộm màu của những cánh hoa hồng, trong phòng tắm nhỏ tràn ngập hơi nước nóng bốc lên cùng với hương muối tắm hoa hồng nồng nặc. Kỳ thực không chỉ là muối tắm, Diêu Thư Hàm còn cho thêm tinh dầu, loại này có tác dụng kích dục.
Dịch thể đỏ nhạt chậm rãi chảy vào trong ly, tiếng nước chạm vào ly truyền tới vách tường phản âm, sinh ra những âm thanh thanh thúy dễ nghe.
Thư Nhan hơi hơi mấp máy môi:
"Hàm Hàm, em đang làm gì vậy?"
Diêu Thư Hàm xoay cổ tay, Thư Nhan cảm thấy trên đỉnh đầu mát lạnh, có thứ nước gì đó từ trên đầu cô đổ xuống, chỉ thoáng chốc mùi rượu đỏ nồng nặc tản ra. Thư Nhan dùng đầu lưỡi thử liếm rượu đọng trên môi, rất ngọt.
Diêu Thư Hàm mỉm cười, cúi người ngậm lấy chiếc lưỡi thơm tho cướp đoạt những giọt rượu trong miệng Thư Nhan, mái tóc đen dày tản ra trong nước, vẽ ra một đóa hoa phủ lên bức tranh thủy mặc hoa.
"Ưm..." đầu Thư Nhan tựa lên thành bồn tắm, cơ thể lại chậm rãi chìm xuống nhưng cuối cùng nổi lên, nằm gọn trong bồn, cô muốn đưa tay ôm lấy lưng Diêu Thư Hàm nhưng hai tay bị khóa chặt, chỉ có thể ngoan ngoãn ngã ra sau, cánh tay lắc lắc, cái tư thế này có chút khó chịu.
Thư Nhan ngửa cổ cùng Diêu Thư Hàm môi lưỡi quấn quít, Diêu Thư Hàm một mặt cùng Thư Nhan hôn nhau một mặt đem ít rượu đỏ còn trong ly đổ lên ngực Thư Nhan, nhìn rượu chậm rãi trượt xuống, hòa tan vào trong nước dưới những cánh hoa dập dìu trên mặt nước.
Diêu Thư Hàm buông cánh môi Thư Nhan ra, chống người dậy, thu liễm mi mắt nặng nề, chăm chú nhìn Thư Nhan, ánh sáng nhạt từ ngọn đèn hoa sen nhỏ chiếu rọi, Thư Nhan bị dây vải che hai mắt, môi khẽ nhếch, khuôn mặt ửng hồng, những giọt nước đỏ nhạt không ngừng từ trên tóc trượt xuống, chậm rãi chảy xuống, uốn lượn lướt qua chóp mũi, khóe môi, đọng lại dưới đỉnh cằm, tích tích nhỏ xuống.
Thư Nhan khẽ thở dốc, cổ ngửa ra phía sau, khẽ thở ra một ngụm nhiệt khí.
Cá vàng trong chậu vọt lên muốn chạy trốn, xoay thân vẫy đuôi, đuôi cá đảo qua những cánh sen, ánh nến trên mặt nước theo những gợn sóng lay động, sáng tắt sáng tắt.
Ánh nến chiếu lên những giọt nước trong suốt đọng trên cổ Thư Nhan, xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện trong những gợn nước lay động, thân thể Thư Nhan khẽ run, những