"...lôi thôi lếch thếch, được nước bị coi thường, không cần suy nghĩ, không ai thèm lấy.
Cách đó không xa, ở lối dành riêng cho người đi bộ trong miệng ngậm kẹo Carrefour, Thư Nhan hắc xì một cái thật lớn."
------------
Hữm? Diêu Thư Hàm cúi đầu liếc nhìn tấm danh thiếp trên tay Diêu Đỉnh Tùng, là của Diệp Minh. Là ngày đó tình cờ gặp Diệp Minh ở bệnh viện, sau khi trở về Diêu Thư Hàm muốn hỏi thăm hắn để lên một thực đơn dưỡng sinh cho Thư Nhan, mới vừa đem tấm danh thiếp ra thì Thư Nhan đi vào phòng, cô lập tức đem nó nhét vào túi áo khoác trên ghế dựa, cũng chính là chiếc áo đang mặc trên người lúc này.
"Ah, cái này là của Diệp Minh, bác sĩ ở bệnh viện tỉnh đưa cho con." Diêu Thư Hàm nói.
"Diệp Minh? Hắn ở bệnh viện tỉnh?" Vẻ mặt của Diêu Đỉnh Tùng đã trấn tĩnh lại, lật nhìn tấm danh thiếp.
Diêu Thư Hàm cảm thấy phản ứng của Diêu Đỉnh Tùng có chút kỳ quái, trên phương diện làm ăn thì túc ấy và bệnh viện tỉnh có qua lại, chuyện mẹ Thư nằm viện cũng là do túc ấy an bài, Diệp Minh lại làm việc ở khoa thận, theo lý thuyết thúc ấy cũng biết, sao còn hỏi như vậy?
"Dạ, sao vậy, tiểu thúc cũng biết anh ấy?" nhắc tới mới nhớ, tiểu thúc của cô năm nay cũng ba mươi mấy, Diệp Minh năm nay cũng khoảng 30 tuổi. Hai người tuổi tác không sai biệt lắm, nếu thực sự quen biết cũng không có gì lạ.
Diệp Minh là bác sĩ, tốt nghiệp học viện Y, tiểu thúc mặc dù công việc bây giờ là buôn bán, nhưng thúc ấy bán thuốc, trước đây cũng học y. Học y...
Diêu Thư Hàm chợt nhớ tới lúc ở đình trong hoa viên phía sau bệnh viện, Diệp Minh ngồi trên băng ghế đá, yên lặng nhìn hồ hoa sen, nói: Sinh viên học y kiên trì để trở thành bác sĩ cũng không nhiều lắm, người thì chuyển nghề, cũng có người thì chế tạo thiết bị chữa bệnh, sản xuất thuốc, chuyên về chăm sóc sức khỏe. Quyết định ban đầu lại không thể kiên trì đến cùng, cũng không thể trách ai, dù sao ai cũng không có quyền định người nào đó phải thế nào.
Lẽ nào tiểu thúc và Diệp Minh có quan hệ gì sao?
Cô bị suy nghĩ bất chợt đó của chính mình làm cho hoảng sợ, hai mắt giật giật, âm thầm vì tư tưởng xấu xa của mình cảm thấy xấu hổ.
Diêu Đỉnh Tùng hai tay chống đầu, xoa xoa ấn đường, không có trả lời trực tiếp:
"Thúc chỉ hỏi chút thôi. Bây giờ phải nghĩ cách tìm Mục Tuyền về, cô ấy luôn khiến người ta không bớt lo lắng."
Diêu Thư Hàm vừa gọi điện cho Hứa Tình vừa an ủi hắn :"Tiểu túc đừng vội, tứ thẩm tính tình có chút nóng nảy nhưng lại rất hiểu chuyện, đợi thẩm bớt giận thì mọi chuyện sẽ tốt thôi." nghĩ đến việc dù sao cũng là chuyện của người trong nhà, trong phòng làm việc này khó giữ được bí mật nếu như nhiều người biết... thực sự không tốt, nên không nói thêm gì.
Lúc này là thời gian lên lớp, phòng làm việc cũng không quá nhiều người, nhưng cũng gần 10 mấy người ngồi, nhìn Diêu Thư Hàm và Diêu Đỉnh Tùng ở bên kia sốt ruột , biết là chuyện nhà người ta nên im lặng làm việc, mắt không nhìn, tai có thể nghe rõ ràng.
Aizz, thiệt là, cả nhà tiểu thúc không để người ta bớt lo.
Ở trong ấn tượng của Diêu Thư Hàm, tiểu thúc của cô là người ngoài mặt rất điềm tĩnh, nhưng trong lòng là tính tình của một đứa trẻ. Tứ thẩm làm việc lão luyện nhưng tính cách cũng tùy hứng ngang ngược ngạo kiều, hai người sinh thằng con mập mạp yêu thích yêu nháo. Nghĩ tới mấy thứ này phận làm cháu như cô cũng đau đầu vì người chú của mình.
Điện thoại rốt cuộc cũng kết nối được, Hứa Tình nói đã liên lạc với Mục Tuyền, Mục Tuyền chưa trở về nhà mẹ mình, chỉ là đi ra ngoài trọ, ở trước mặt tiểu Hòa mắng Diêu Đỉnh Tùng.
Nghe thế Diêu Thư Hàm nghẹn lời. Tứ thẩm đang muốn tiêm nhiễm cho tiểu Hòa cái tư tưởng gì chứ, tiểu Hòa còn nhỏ đã nói những lời như 'Ba không phải người tốt', sau này không chừng còn có những suy nghĩ méo mó xấu xa cỡ nào!
Diêu Đỉnh Tùng nhìn ra những biến hóa trên mặt Diêu Thư Hàm dù rất nhỏ, hắn hỏi:
"Trong điện thoại nói gì? Mục Tuyền ở đâu?"
Diêu Thư Hàm giật giật khóe miệng, nhỏ giọng nói:
"Nói tứ thẩm ở nhà trọ tại Côn Sơn, khụ khụ, ở trước mặt tiểu Hòa nói xấu thúc."
Diêu Đỉnh Tùng che mặt, khoát khoát tay: "Con nói người bạn kia trước hết giữ cho cô ấy bình tĩnh, đừng nói thúc sẽ tới, thúc qua đó đón cô ấy." hướng ra cửa đi 2 bước sau đó quay lại, chống tay lên bàn làm việc.
Hắn do dự sau đó mở miệng hỏi:
"Thư Hàm, con nói bác sĩ Diệp kia... có phải tóc xoăn, ở dưới ánh mặt trời có thể phát quang không?"
Tuy là Diêu Đỉnh Tùng miêu tả có chút kỳ kỳ, nhưng cẩn thận ngẫm lại, tóc Diệp Minh thật sự ma quái như vậy!
Diêu Thư Hàm gật đầu:
"Dạ, thực sự có thể phát quang."
Diêu Đỉnh Tùng đầu tiên là cười cười sau đó không có biểu tình gì, giống như đang thất thần.
Bỗng nhiên, hắn hỏi:
"Người đó có khỏe không?"
"Dạ?" Diêu Thư Hàm chớp chớp mắt, "Cũng... cũng khỏe, nhưng anh ấy nói sau này già rồi, muốn trở về quê trông coi tiệm của ông nội mình."
Trong ánh mắt của Diêu Đỉnh Tùng hiện lên tia ảm đạm nhưng không dễ phát hiện.
Mí mắt của Diêu Thư Hàm giật giật, thầm nghĩ: Mẹ ơi, tình hình của tiểu thúc rất khả nghi! chẳng lẽ thúc ấy thật sự cùng Diệp Minh... có gì đó!? Nghe nói đồng tính luyến ái có đặc trưng di truyền trong dòng họ, nhiều nam nhân như vậy lại không thích, mình hết lần này tới lần khác coi trong cái thứ cặn bã như Thư Nhan--- xem ra cái này không phải lỗi của mình, tiểu thúc cũng cong, cái này gọi là 'Thượng bất chính hạ tắc loạn.'.
Không được, làm một trưởng bối tôn kính với những phẩm chất tốt đẹp của một giáo sư ưu tú, Diêu Thư Hàm cảm thấy mấy không thể tự ý YY chuyện tình cảm cũng như sinh hoạt cá nhân của trưởng bối.
Nhưng, cũng có câu không làm không yên.
"Con cảm thấy anh ta đối với con có tình ý." Diêu Thư Hàm chuyển hướng câu chuyện, nhíu nhíu mày nhìn Diêu Đỉnh Tùng, "Tiểu thúc, thúc biết anh ấy chứ? Vậy thúc hãy tư vấn cho con một chút, con và anh ấy thế nào?"
Không biết có phải là ảo giác hay không, trong một cái chớp mắt, cô cảm thấy Diêu Đỉnh Tùng biểu tình có chút đau thương.
Hắn thu hồi bàn tay trên bàn, thản nhiên nói:
"Trước kia có một tiểu học đệ, thúc cũng không hiểu rõ lắm. Nhìn tấm danh thiếp này mới nhớ tới có người như vậy, con muốn hỏi thúc tình huống cụ thể, thúc cũng không biết, tự con xem thử."
"À, tiểu học đệ..." Diêu Thư Hàm bán tín bán nghi gật đầu, không khỏi nhớ tới Lan Hề, thầm mắng học trưởng học tỷ gì đó đều không phải người tốt.
Diêu Đỉnh Tùng bảo Thư Hàm về đi, không cần tiễn, Diêu Thư Hàm vẫn tiễn hắn xuống chỗ đậu xe ở khoảng sân rộng của khu hành chính.
Diêu Thư hàm nhìn hắn, mỉm cười:
"Con thích Thư Nhan, sẽ cùng chị ấy kết hôn."
Diêu Đỉnh Tùng ngược sáng nhìn cô cháu gái xinh đẹp, có chút run sợ.
"Chính là con gái của người mà con nhờ thúc an bài trị bệnh thận ở bệnh viện tỉnh, người bạn mà nghỉ hè con đến C thị ở cùng." Diêu Thư Hàm nói.
Hai người nhìn nhau không nói, một lúc lâu, Diêu Thư Hàm cúi người, cúi chào Diêu Đỉnh Tùng.
Diêu Đỉnh Tùng chậc lưỡi, nghiêm túc nói:
"Thư Hàm, chuyện của con thực ra mọi người đều biết, nếu con có thể hạnh phúc, tiểu thúc sao không ủng hộ con, chuyện mẹ của Thư Nhan con yên tâm, tiểu thúc nhất định sẽ nghĩ cách, chuyển tới bệnh bệnh tốt nhất, mời chuyên gia, mọi thứ đều có cách."
Ánh mắt nhìn xuống bên dưới, Diêu Thư hàm nói:
"Tiểu thúc, cảm ơn thúc."
Diêu Đỉnh Tùng cười cười:
"Ba con khi còn bé đều ở bên cạnh chúng ta, giống như người cha, con nói con ở trước mặt thúc có thể không có trọng lượng sao?"
"Ha ha, thì ra con cũng lợi hại như vậy."
Diêu Đỉnh Tùng đặt tay lên vai Diêu Thư Hàm nói:
"Hàm Hàm, trong chuyện tình cảm không được sợ hãi, thích thì ở bên nhau, tiểu thúc sẽ hậu thuẫn cho con."
Diêu Thư Hàm cảm thấy tiểu thúc không giống như ba mẹ ghét bỏ cô, nhưng cũng chưa từng nghĩ sẽ nhận được sự ủng hộ từ tiểu thúc. Đã quan tâm ủng hộ tình cảm của người khác như vậy thì vì sao không thể cùng vợ của mình hòa hảo?
"Tiểu thúc, thúc và tứ thẩm..." Diêu Thư Hàm thử thăm dò hắn.
Diêu Đỉnh Tùng im lặng sau đó mở cửa xe, "Là vấn đề của thúc, thúc không có cố gắng làm một người chồng tốt cũng như cũng không làm tròn trách nhiệm người cha" hắn cúi đầu, "Lúc này thúc sẽ suy nghĩ thật kỹ, cùng Mục Tuyền nói chuyện, là thúc có lỗi với cô ấy, còn có cả tiểu Hòa."
Có thể ở giữa tiểu thúc và tứ thẩm thật sự có vách ngăn không thể xóa được, nhưng lại bên nhau, có thể làm gì bây giờ?
Kết quả trong lòng Diêu Thư Hàm vẫn còn ngứa ngáy, trong đầu vẫn còn một đống câu hỏi về tiết mục đấu khẩu cẩu huyết giữa tiểu tam và chính thất, nhịn không được, ghé người lên cửa sổ hỏi:
"Tiểu thúc, thúc hãy thành thật nói cho con biết, có phải thúc ở bên ngoài có người khác? Hay kỳ thực trong lòng thúc vẫn cất giữ một bóng hình?"
Diêu Đỉnh Tùng đen mặt, chìa khóa đã cắm vào ổ khóa:
"Không có."
Diêu Thư Hàm vỗ lên cửa xe:
"Vậy cả ngày thúc ở ngoài không về nhà!"
Con tim Diêu Đỉnh Tùng khẽ nhói lên, ai có thể đến nói cho hắn biết, cháu gái nhu thuận hiểu chuyện của hắn trước đây sao trở nên bát quái như vậy, thẳng thắn? Dâng trào?*
*Dâng trào (tư tưởng, tình cảm, văn chương... bộc lộ hết tâm tư tình cảm, không bị câu thúc gò bó)
Hắn bất đắc dĩ ngửa đầu xoa ấn đường:
"Thúc chỉ là... chỉ là không biết nên đối diện với tứ thẩm của con như thế nào, nói sao đây... thúc đối với tứ thẩm của con... aizz, không nói nữa."
Diêu Thư Hàm đưa tay đè bàn tay đang chuyển động chìa của Diêu Đỉnh Tùng, vẫn bám không buông:
"Có phải thúc không thích tứ thẩm? Quả nhiên năm đó là đám cưới thương nghiệp."
Diêu Đỉnh Tùng hơi ngạc nhiên, hắn nhìn Diêu Thư Hàm, trong lòng thầm nghĩ: không phải đâu, tiểu