Chị nghĩ, chị đã lỡ mất quá khứ, nhưng chị vẫn còn tương lai của chúng ta.
Chị muốn em có cuộc sống thật hạnh phúc, toàn bộ đều cho em.
------------------
Thư Hàm:
Chúc em tân hôn vui vẻ, cũng chúc chị tân hôn vui vẻ.
Chúng ta tân hôn vui vẻ.
Có lẽ chị vĩnh viễn cũng sẽ không thể viết ra lời văn như em....ngay cả bưu thiếp viết ba năm cho em, cũng đã trải qua tôi luyện, nhưng vẫn kém hơn lúc em học cao trung. Cả đời này, có hai chuyện chị hối hận nhất, một là mẹ chị, chị đã không thể chăm sóc tốt cho bà ấy. Thứ hai chính là chuyện vô liêm sỉ đã làm với em mười lăm năm trước.
Chị nghĩ đến thứ gì liền viết ra, có thể suy nghĩ có chút hỗn loạn.
Trước tiên viết về thời cao trung nhé, chị đã mất rất lâu để nhớ lại chuyện khi đó, lúc không nhớ nổi thì sẽ lật lại vài thứ trước kia, xem hình, xem ghi chép, còn tìm rất nhiều bạn học có liên lạc, thảo luận chuyện trước kia. Chị còn hỏi bọn họ còn nhớ Diêu Thư Hàm không, bọn họ nói nhớ chứ, khi đó lão sư ngữ văn đặc biệt cưng chiều cậu ấy. Chị liền nói bây giờ em cũng là lão sư ngữ văn rồi, so với Đỗ lão ni còn lợi hại hơn. Bọn họ hỏi chị tại sao đột nhiên nhắc đến em, trước kia chị không có quen biết em mà, chị liền hỏi trước kia ai quen với em vậy?
Bọn họ nói là Vương Thi, vì vậy chị phải tìm đến số điện thoại của Vương Thi.
Chúng ta gặp nhau rất nhiều lần.
Chị hỏi Vương Thi: Cậu còn nhớ Diêu Thư Hàm sao?
Người đó sửng sốt một chút: Nhớ chứ, lớp mười chúng tôi vẫn cùng ban, chỉ là sau khi chia lớp đã không còn lui đến.
Chị yên lặng một chút: Cậu cùng tôi nói về chuyện trước kia của em ấy đi.
Người đó nói: Thư Hàm là người rất an tĩnh, cuộc sống rất quy luật, trừ lúc học tập nghỉ ngơi sẽ xem các loại sách, à, mỗi ngày cậu ấy đều viết nhật ký, viết chút tùy bút, tản văn gì đó.
Chị nghĩ, cho dù mỗi ngày chị đều theo bên cạnh em nhưng cũng có thấy được bao nhiêu đâu, Thư Hàm.
Vương Thi cũng vậy.
Vương Thi nói: Có điều sau khi phân ban, Thư Hàm dường như chơi rất thân cùng một nữ sinh ở ban văn nghệ, mình nhiều lần thấy cả hai chung một chỗ, có lẽ là cùng ở chung, thường xuyên thấy cả hai cùng đi học, sau đó không phải cậu ấy đã dọn ra ngoài sao --- ây đúng rồi, nữ sinh kia dường như là họ Trần, nhà rất có tiền, vốn là người ở thành phố B, bởi vì cha mẹ bị điều chuyển công tác mới đến thành phố L đi học, cậu có thể đến tìm người đó.
Chị biết Vương Thi đang nói đến Trần Vũ Tiệp, chị đã sớm nhìn thấy.
Chị chắc chắn sẽ không đi tìm Trần Vũ Tiệp. Ngay sau đó, chị đột nhiên cảm thấy loại hành động này rất nhàm chán, chị hỏi chuyện liên quan đến em thì có thể làm gì chứ? Chẳng lẽ chị còn có thể nghịch chuyển thời gian trở lại lần nữa sao? Làm vậy chỉ sẽ để chị biết những đau khổ mà em đã chịu năm đó, lòng chị sẽ càng khó chịu hơn.
Chị nghĩ, chị đã lỡ mất quá khứ, nhưng chị vẫn còn tương lai của chúng ta.
Chị muốn em có cuộc sống thật hạnh phúc, toàn bộ đều cho em.
Huống chi thời gian chúng ta cùng trải qua, chỉ có chúng ta mới biết.
Vì vậy, mỗi đêm nằm trên giường chị bắt đầu nghĩ đến từng chút từng chút chuyện liên quan đến chúng ta trước đây, dù là chỉ có một chút nhưng dần dần lại càng tích càng nhiều.
Sau đó, chị đã nhớ ra.
Mỗi sáng em đều đến rất sớm, viết những từ mới trên bảng, còn mặc tả nội dung câu chuyện, viết xong còn hướng dẫn mọi người đọc theo. Có điều, sáng sớm chị đều luôn trong trạng thái mờ mịt, thời cao trung chị rất thích ngủ, thế nào cũng ngủ không đủ, cho nên tiết học buổi sáng của em, chị đều nằm mộng trên bàn. Nghe thanh âm của em mà nằm mộng.
Mỗi ngày em đều thu phát bài tập nhưng chị chưa từng thấy em phát bài tập cho chị hoặc là gọi chị giao bài tập, mỗi lần đều là khi đi vệ sinh trở lại, luận văn đều đã được đặt trên bàn rồi. Có điều chị không quá để tâm đến vấn đề này, nhưng giờ suy nghĩ kỹ lại, người cả một học kỳ cũng chưa từng có tiếp xúc với đại biểu khoa ngữ văn, có lẽ cả lớp chỉ có mình chị...Bởi vì chị nhớ em có chứng cưỡng bách, mỗi lần phát luận văn đều sẽ tự mình giao đến tận tay người khác, đều sẽ phát cả ngày....cả lớp nhiều người như vậy, sao hết lần này đến lần khác đều để lọt chị?
Em không thích nói chuyện, cũng không làm sao tham gia hoạt động, nhưng khi thấy bạn học đều luôn mỉm cười. Chị cũng giống mọi người, tất cả các bạn trong lớp đều chơi rất tốt, nhưng chỉ chưa từng cùng xuất hiện với em. Chị đã cẩn thận suy nghĩ, em dường như không phản ứng chị. Hoặc là nói, em không cho chúng ta cơ hội tiếp xúc. Còn cả lúc phân tổ hoạt động vào giờ thể dục, cũng là chị đến em liền đi. Lúc