Bạch Khuê không ngờ mình lại có duyên gặp được cô Khanh là bạn thân tri kỉ của mẹ , cô Khanh nhìn thật kĩ khuôn mặt của Bạch Khuê trong lòng dâng lên một cảm xúc khó nói thành lời hai mắt của cô nhòe đi vì khuôn mặt người bạn thân như đang hiện ra trước mắt gật nhẹ đầu mỉm cười với cô Khanh.
Ở trên đời này ngoài tình thân gia đình ra có lẽ tình bạn tri kỉ là thứ chúng ta luôn cần và trân trọng nhất đã vậy mẹ của Bạch Khuê lại còn là ân nhân cứu mạng của cô Khanh nữa nên tình cảm ấy lại càng bền chặt hơn mà đến thời gian là thứ chúng ta sợ nhất vì thời gian cứ theo quy luật mà trôi qua không chờ đợi bất kì một ai thì cũng không thể làm phai nhạt đi tình bạn thân thiết của cô Khanh dành cho mẹ Thanh Hoa của Bạch Khuê.
Cô Khanh buông Bạch Khuê ra nói Bạch Khuê hãy kể lại mọi chuyện mà cô gái nhỏ đã gặp phải kể từ khi chào đời bởi lần trước Bạch Khuê chỉ nói sơ sơ và cô Khanh khi ấy cũng chỉ nghe cho biết còn bây giờ cô rất muốn hiểu rõ tình hình để còn tìm cách trả ơn cứu mạng của mẹ Bạch Khuê , trong không gian quán toàn mùi dầu mỡ hành tỏi lại là nơi chứng kiến một quyết định quan trọng của cô Khanh dành cho Bạch Khuê , cô Khanh nói :
- Bạch Khuê này , cháu mau tắm rửa thay đồ rồi theo cô đi đến một nơi.
Bạch Khuê nhớ lại lần trước cô ra ngoài cùng cô Khanh là đến bệnh viện nên vội nói :
- Dạ cháu không bị gì đâu nên cô không cần đưa cháu tới bệnh viện đâu ạ , cô cứ về bên nhà để cháu rửa hết chỗ tô kia rồi cháu đi nghỉ luôn cô cứ yên tâm.
Thấy Bạch Khuê rối rít sợ phải đến bệnh viện thì cô Khanh cười hiền từ :
- Cô không đưa cháu đến bệnh viện mà cô sẽ đưa cháu về nhà cô có chuyện quan trọng cần thông báo với gia đình cô , Bạch Khuê cháu không phải nghĩ ngợi gì nhiều cứ nghe lời cô là được vì cô sẽ không đem cháu đi bán đâu mà lo.
Nửa tiếng sau trong phòng khách nhà của cô Khanh có thêm chồng và con trai ngồi ghế đối diện nghe cô nói về thân thế và hoàn cảnh hiện tại của Bạch Khuê khiến cho cô gái nhỏ ngại ngùng không dám ngẩng đầu lên nhìn người nhà cô Khanh vì quả thật Bạch Khuê đúng là mồ côi không có bất cứ người thân nào để nương tựa đã vậy éo le thay cô lại còn mang thai khi mới mười tám tuổi nữa.
Sau khi đã nói rõ tình hình hiện tại của Bạch Khuê kể cả chuyện mẹ của cô là ân nhân cứu mạng và là bạn tri kỉ với mình cô Khanh liền đưa ra quyết định :
- Bạch Khuê này , ở đây có sự hiện diện của chồng và con trai cô cô quyết định sẽ nhận cháu làm con gái và kể từ giây phút này cháu sẽ trở thành một thành viên của gia đình cô.
Mặc dù cô Khanh đưa ra quyết định hơi bất ngờ nhưng cả chồng cô tên Tuấn và con trai tên Vinh đều tán thành mà không lấy một lời phản đối , cả hai người họ còn vỗ tay chúc mừng vì gia đình ba người trước đây từ nay sẽ có thêm một thành viên mới mà thật ra tâm nguyện bấy lâu nay của cô Khanh vẫn luôn mong muốn có con gái nhưng vì sức khỏe không cho phép nên cô không thể sinh thêm con.
Cả nhà cô Khanh đều vui mừng chào đón Bạch Khuê trở thành viên mới của gia đình nhưng Bạch Khuê vì quá vui mừng và bất ngờ lại ngôi ngây ra không có phản ứng làm cho cô Khanh lo lắng có phải mình đã dọa sợ cô gái nhỏ rồi không nên vội