Khi Bạch Khuê mang thai được sáu tháng với sự chăm sóc chu đáo cẩn thận của mẹ Khanh thì cô đã lên được tám kí mà người khác mang thai thì mọi thứ như mặt ,mũi , tay chân đều biến đổi to hơn trước vậy mà Bạch Khuê chỉ có bụng là to hơn thôi , trong lần khám thai vừa rồi khi siêu âm bác sĩ có nói em bé trong bụng là một bé gái khiến cho mẹ Khanh vui mừng đến nỗi khi về nhà liền đưa hình siêu âm cho chồng con xem tự hào nói :
- Cả nhà mình xem cháu gái xinh xắn của chúng ta rất đáng yêu khi bác sĩ siêu âm lúc chụp lại biết đưa tay lên chào chúng ta này.
Ba Tuấn cầm tấm hình chụp siêu âm trêu ghẹo vợ :
- Chỉ một tấm hình này thôi mà bà vợ của tôi đã nhìn ra là cháu gái xinh xắn rồi lại còn biết tạo kiểu để bác sĩ chụp hình thì tôi cũng nể thật !.
Mẹ Khanh nguýt ba Tuấn một cái thật dài nói tiếp :
- Ông đừng có cười tôi đợi ba tháng nữa cháu gái chào đời khi ấy ông đừng có mà giành bế với tôi với từ giờ trở đi ngoài Bạch Khuê tôi đã có cháu gái cùng phe rồi nên hai ba con ông cứ liệu chừng đấy.
Bạch Khuê mang thai sáu tháng đi lại cũng không còn nhanh nhẹn như trước nên mẹ nói cô ở nhà làm việc nhà thôi không cho đến quán vì quán có nhiều khách mẹ lo họ sẽ va chạm với cô như vậy không an toàn nhưng cô nghe lời mẹ ở nhà được hai ngày là đã nằng nặc xin mẹ đến quán nhưng chỉ ngồi nhặt rau nhặt tỏi nhẹ nhàng với Bạch Khuê thích cảm giác lúc nào cũng được ở gần mẹ Khanh.
Mỗi lần đi khám thai mẹ Khanh đều đưa cô đi mẹ còn chăm chú ghi nhớ lời dặn của bác sĩ dành cho thai phụ mặc dù Bạch Khuê chỉ là con gái nuôi nhưng trên thực tế mẹ Khanh đã xem cô chẳng khác nào máu mủ do mẹ sinh ra , cả cách đối xử của hai vợ chồng bà với Vinh và Bạch Khuê cũng rất công bằng cũng một phần anh Vinh đã lớn lại có ăn học phần vì được ba mẹ dạy bảo phải biết thông cảm với những người gặp phải khó khăn trong cuộc sống trong khi đó Bạch Khuê là một cô gái lễ phép siêng năng nên anh Vinh rất quý cô không hề có chút ghen ghét