Chỉ còn hai ngày nữa thì thời hạn hai tuần đến giúp việc cho nhà Hoàng An của Bạch Khuê sẽ kết thúc trong hơn một tuần qua cô tất bật chạy bên này bên kia đến nỗi muốn kiệt sức vì vậy mà hôm nay sau khi dọn dẹp xong cô đã ngồi xuống ghế ngủ gục trên bàn ăn từ lúc nào không biết cho đến khi Hoàng An đi vào bếp lấy nước uống nhìn cô ngủ say thì đứng nhìn cô một lúc thấy trán cô nhăn lại giống như gặp ác mộng rồi cô bỗng gọi mẹ rồi giật mình tỉnh giấc mở mắt ra thấy anh đang đứng ngay bên nhìn thì giật mình cùng với xấu hổ cô vội đứng lên nói :
- Đến giờ về rồi tôi xin phép.
Bạch Khuê nói xong liền lấy áo khoác mặc vào nhưng cô còn chưa kịp rời đi thì cơn mưa chiều kéo đến quá nhanh nhưng cô vẫn quyết định về vì lo Anh Nhiên đang rất mong gặp mẹ nhưng Hoàng An đã giữ tay cô lại ngăn cản :
- Cô cứ ở lại đợi tạnh mưa rồi về cơn mưa này cũng nhanh thôi.
Bạch Khuê kéo tay mình ra khỏi tay anh gật đầu đồng ý với đề nghị của anh , Hoàng An thấy vậy nói tiếp :
- Trong lúc trời mưa cô vào ăn cơm chiều cùng tôi luôn cho có người chứ một mình tôi ăn cũng buồn.
Lúc này Bạch Khuê rất muốn từ chối lời đề nghị của anh nhưng nghĩ lại cũng chỉ còn có hai ngày nữa là xong ước định này nên cô cởi áo khoác đi vào trong dọn thức ăn ra bàn rồi xới hai bát cơm , hai người họ ngồi ăn trong im lặng chỉ có tiếng bát đũa va vào nhau mà thôi để làm cho không khí bớt yên ắng Hoàng An hỏi :
- Cô năm nay bao nhiêu tuổi ?
Bạch Khuê đang ăn miếng thịt nhìn anh xong bị nghẹn vội với lấy ly nước uống mặt không vui nói :
- Anh có biết phụ nữ kị nhất là bị người khác hỏi về tuổi tác không hả ?.
Hoàng An nhún vai xem như chẳng có gì quan trọng :
- Cô không thích nói thì thôi chứ nhìn nếp nhăn trên mắt cô tôi đoán cô cũng phải hai mươi sáu hai mươi bảy rồi.
- Mắt anh bị cận à tôi mới có hai mươi ba tuổi thôi chẳng qua tôi phải thức khuya dậy sớm buôn thúng bán bưng nên nhìn hơi đứng tuổi xíu chứ thật ra tôi nhỏ tuổi lắm á còn nói về già thì phải là anh mới đúng nếu tôi đoán đúng tuổi của anh anh thì anh tính sao ?
Hoàng An nhận ra cô gái này cũng rất thích ăn thua đủ với mình thật cá tính nên cười cười nghĩ một lúc rồi ra kèo :
- Tôi sẽ mời cô đi xem phim rồi uống trà sữa có được không ?
Nghe Hoàng An nói mà Bạch Khuê phì cười sảng khoái vì cô không nghĩ