Kể từ lúc Bạch Khuê đi thăm mộ bà ngoại và mẹ rồi vào viện dưỡng lão nhìn thấy Bạch Phát chịu sự giày vò về thân xác do bệnh tật thì trong người cô luôn cảm thấy có gì đó vướng mắc không vui bởi dù gì cô vẫn là con gái ông ấy mà với số tiền phí nằm ở viện dưỡng lão ko đóng thì giờ cộng dồn vào cũng là số tiền khá lớn nhưng cô thì làm có số tiền lớn ấy, những năm qua cô ăn ở nhà mẹ Khanh cộng thêm con gái nữa cho dù mẹ có cho cô hết tiền thu nhập ở quán hủ tiếu thì cũng không đủ được.
Còn nếu Bạch Khuê nói với mẹ Khanh thì mẹ sẽ giúp cô ngay nhưng cô đã nợ ân tình của ba mẹ nuôi rất nhiều rồi nên cô không dám mở lời để hỏi mượn, chúng ta vẫn hay nói tiền bạc không quan trọng nhưng có tiền chúng ta sẽ giải quyết được rất nhiều vấn đề khiến chúng ta phải đau đầu ăn không ngon ngủ không yên.
Sáng sớm hôm sau khi ăn sáng mọi người bàn sẽ đi dã ngoại nhưng mẹ Khanh nhìn thấy sắc mặt con gái không tốt thì nói:
- Bạch Khuê mẹ thấy con giống như bị cảm nên buổi dã ngoại này con không đi cũng được con ở nhà uống thuốc rồi nghỉ ngơi còn An Nhiên đã có mọi người trông và chăm sóc con bé rồi.
Đúng là Bạch Khuê không có tâm trạng để đi chơi thăm thú khắp nơi mà trong đầu cô hiện tại đau như búa bổ vì lo nghĩ đến tiền đóng cho viện dưỡng lão của Bạch Phát nên gật đầu đồng ý với ý kiến của mẹ, sau khi mọi người đã đi hết trong nhà chỉ còn một dì giúp việc và cô nên Bạch Khuê về phòng nằm nghỉ bỗng cửa phòng cô bị mở ra cô ngồi dậy thì thấy Hoàng An đi vào trên tay cầm ly nước cam hỏi:
- Cô ốm à?
Bạch Khuê rời giường đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài bầu trời xanh ngắt trả lời anh:
- Cám ơn anh đã hỏi thăm, tôi không sao mà anh không đi chơi với mọi người à?.
Hoàng An đi đến bên cạnh đưa ly nước cam cho cô nói:
- Tối qua tôi ra ngoài vừa về dì giúp việc đang đưa nước cam lên cho cô, tôi nói để tôi đưa cho nước cam của cô này.
Bạch Khuê đưa tay nhận lấy ly nước cam từ tay anh rồi quay qua nhìn những con chim đang bay trên bầu trời thở dài nói:
- Cám ơn anh!.
nhìn những con chim kia bay lượn thật thích tôi ước gì cũng được bay tự do không lo âu muộn phiền như chúng!
Hoàng An cũng tiến lên đứng ngay bên cạnh nhìn theo hướng Bạch Khuê đang nhìn mà trong lòng cũng vơi bớt muộn phiền, hai người họ đứng im lặng một lúc thì giọng anh cất lên:
- Xin lỗi cô!
Bạch Khuê bị ba chữ" xin