Lúc này thì Hoàng An vui mừng giống như một đứa trẻ nhảy tưng tưng rồi quay qua bế bổng Bạch Khuê lên hô to:
- Anh yêu em Bạch Khuê! cám ơn em vì anh mà đã phải chịu cực khổ và hy sinh cho con gái chúng ta nhiều như vậy,anh vui quá hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong ba mươi năm anh có mặt trên cuộc đời này.
Anh yêu em Bạch Khuê!.
mọi người ơi tôi có vợ đẹp con xinh rồi!.
.
Bạch Khuê bị anh bế quay vòng vòng thì cũng rất vui vì hình như từ bé đến giờ cô chưa từng được ai cưng chiều bế bồng như vậy nhưng giờ cả hai đã là ba mẹ của bé An Nhiên rồi nên cô nói anh:
- Anh cho em xuống đi em hơi chóng mặt.
Hoàng An vội đặt cô ngồi xuống giường nhìn thấy cô thở gấp hai má lại đỏ ửng lại càng quyến rũ khiến anh chỉ muốn đè cô ra mà làm vài hiệp nhưng nghĩ lại thì thân phận của cô và con gái đều đã quá rõ ràng rồi thì việc anh ở bên và muốn cô lúc nào chẳng được nên nói:
- Em hãy nằm xuống nghỉ ngơi để anh xuống dưới nhà đưa bữa trưa lên cho em, em phải ở yên đây không được đi đâu hết nghe không?
Anh nói xong liền rời phòng gọi một cuộc điện thoại khoảng nửa giờ sau có người đưa đến một túi hàng Hoàng An một tay bưng khay đồ ăn một tay xách túi hàng đưa vào phòng Bạch Khuê nói:
- Em mau ăn trưa xong nghỉ ngơi rồi chiều tắm rửa mặc cái váy này để khi cả nhà đi chơi về anh sẽ dắt em xuống ra mắt ba mẹ anh.
Hoàng An quyết định nhanh chóng làm cho Bạch Khuê bối rối nói với anh:
- Nhưng em ngại lắm hay chúng ta để từ từ mới nói cho mọi người biết được không anh?
Hoàng An lắc đầu không đồng ý nói luôn:
- Con em cũng sinh cho anh rồi thì em còn chần chừ gì nữa với ông bà ta vẫn nói cưới vợ phải cưới liền tay anh không muốn ngủ một mình cô đơn nữa đâu.
Trong bữa cơm tối hôm ấy khi mọi người đã ngồi vào bàn đầy đủ thì Hoàng An nắm tay Bạch Khuê trên người cô mặc cái váy dài màu trắng thanh lịch mà Hoàng An đã đưa cho cô hai người họ đi vào phòng ăn trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi