Chỉ trong vài phút, một chiếc ô tô hiệu Maybach sang trọng lộng lẫy dừng ở ven đường. Trợ lý Triệu bước xuống xe, giúp Lâm Linh mở cửa sau, cung kính mà mời cô bước lên. Lâm Linh vui vẻ ngồi vào ghế sau, phát hiện ra Giang Ngộ cũng ở đó."Em nói rồi, anh bận rộn như vậy thì tới đón em làm gì, cứ để trợ lý Triệu giúp là được."Giang Ngộ vẫn rất bận, anh còn đang đọc một xấp văn kiện trên tay nên chỉ đơn giản trả lời một tiếng ' Ừ '.Vô cùng qua loa.Lâm Linh nhìn thoáng qua xấp văn kiện trên tay anh, số liệu rậm rạp dày đặc trên tờ giấy a4 trắng tinh, những đường cong nhấp nhô phức tạp này thật đau đầu khi nhìn vào, chẳng được bao lâu cô đã dời mắt sang chỗ khác.Thay vì nhàm chán mà nhìn anh bận bịu, không bằng tâm sự cùng trợ lý Triệu một chút."Trong nhà trợ lý Triệu có mấy người vậy?" Lâm Linh chào hỏi anh ấy.Trợ lý Triệu còn đang lái xe: "......"Không nghĩ tiểu thư Lâm Linh lại có thể bình thường như vậy sao?Anh ấy nhớ rõ mình đã thực hiện kiểm tra bối cảnh khi vào làm việc rồi mà?"Một nhà bốn người, gồm cha mẹ, trong nhà còn có một đứa em gái vừa mới bước vào cao trung năm nay."Trợ lý Triệu trả lời đúng sự thật.Lâm Linh lại quan tâm hỏi tiếp: "Thành tích được chứ?""Cũng được, có thể vào trong top 50 vị trí đầu của bảng xếp hạng.""Thật không tồi." Lâm Linh khích lệ: "Cố gắng nỗ lực đạt điểm *958 -211, phấn đấu để vào được một trường danh giá."Nói đến đề tài này, trợ lý Triệu vô cùng cao hứng: "Đứa nhỏ này rất nhạy cảm, lại đạt được thành tích không tồi, bởi thế trong nhà không ai dám tạo áp lực cho nó cả——"Trợ lý Triệu còn chưa dứt lời, một tiếng nói lãnh đạm cứng rắn đột nhiên vang lên: "Lo lái xe đi."Giang Ngộ vừa lên tiếng, trợ lý Triệu tức khắc im lặng như tờ, không dám mở miệng.Lâm Linh: "......"Người này hoặc không phát ra tiếng, hoặc vừa lên tiếng sẽ phá vỡ bầu không khí.Mọi việc đều bị anh làm hỏng. Bầu không khí trong xe vốn đang rất sôi nổi tức khắc đã yên ắng trở lại.Vào lúc này, câu nói kia của Từ Ngưng Vũ chợt thoáng qua trong đầu Lâm Linh, ' Chả trách Giang Ngộ không cần cậu——', lúc ấy trong nhất thời, cô chưa kịp phản ứng, giờ nghĩ lại, cô ấy nhất định không phải là vô duyên vô cớ mà nói ra những lời này.Nhưng chuyện cô và Giang Ngộ ở bên nhau cũng chỉ có một số ít vài người biết, chẳng hạn như là Châu Mạt, còn lại không ai trong số các bạn học thời cao trung biết cả, vậy những lời nói đó của Từ Vũ Ngưng là đến từ đâu, và có ý gì?Càng nghĩ, sắc mặt Lâm Linh càng thêm khó coi.Giang Ngộ thật sự có nuôi người khác bên ngoài ? Sau đó bị Từ Vũ Ngưng thấy được?Tuy rằng thời điểm bắt đầu mối quan hệ cùng Giang Ngộ, cô đã bảo đảm rằng dù cho Giang Ngộ có tiểu tam bên ngoài, cô cũng sẽ vờ như không thấy, cũng không phải ngoa với anh, nhưng cô đường đường là một hoa khôi của lớp mà cũng bị cho *đội nón xanh sao?Hơn nữa, tuy rằng những năm gần đây Giang Ngộ đối xử với cô khá lạnh nhạt, thậm chí còn bắt đầu nổ ra vài vụ bê bối, nhưng trong lòng Lâm Linh rất rõ ràng, rằng Giang Ngộ tuyệt đối sẽ không hái hoa ngắt cỏ bên ngoài. Những ảnh chụp tràn lan ngoài kia không tấm nào rõ mặt anh, tất cả đều là một bóng dáng mơ hồ không rõ, cũng có thể là do người khác không an phận cố ý đụng chạm vào anh nhằm mục đích ăn vạ, vì thế nên từ trước cho đến nay, Lâm Linh vẫn không để những tai tiếng này trong lòng.Cô có thời gian nghi ngờ những người không liên quan, chi bằng sao không đề phòng đến Châu Mạt một chút?Thời gian dài yên tĩnh trong xe, ngay cả Giang Ngộ vốn đang tập trung làm việc cũng cảm thấy có gì đó không ổn.Ánh mắt dời từ văn kiện, sau hướng nhìn về phía người bên cạnh mình.Chỉ thấy ánh mắt Lâm Linh nặng trĩu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chiếc cằm thon gầy trắng nõn có chút ngẩng lên, lông mi đen dài đôi khi chớp chớp vài cái, lại che đi mí mắt thật sâu.Đèn hoa mới lên, ánh đèn vàng mờ ảo chiếu vào cửa sổ xe, khắc họa nên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, vô tình thổi ra hương vị như muốn yêu.Giang Ngộ không đoán được cô đang suy nghĩ gì, nhưng dựa vào sự hiểu biết của anh đối với cô, ý nghĩ hiện tại trong đầu cô, quỷ thần khó mà lường được.Anh đặt đống văn kiện trong tay xuống, thả lỏng người, sau đó dựa lưng vào ghế ngồi, xoa xoa mi tâm, thầm chờ động tác kế tiếp của cô."Anh có nhớ Từ Vũ Ngưng không?" Lâm Linh không quay đầu lại, đột ngột mà hỏi một câu."Có.""Hôm nay em gặp được cô ấy." Lâm Linh lại nói tiếp."Cô ta nói gì?"Giang Ngộ hỏi.Lâm Linh quay đầu lại, tầm mắt từ cửa sổ dời trên người anh, "Cô ấy nói, khó trách anh không cần em."Giang Ngộ: "......"Anh nói lời này khi nào?"Cô ta còn nói gì nữa không?"Lâm Linh lắc lắc đầu: "Không. Cô ấy đột nhiên nói ra những lời này, phải chăng là do cô ấy còn thích anh nên mới cố tình chọc tức em?"Từ Vũ Ngưng thích Giang Ngộ từ thời còn học cao trung, thậm chí cô ấy đã từng gửi thư tình cho anh, và tất nhiên bức thư tình này sẽ được ném vào thùng rác cùng những bức thư tình khác.Giang Ngộ đau đầu mà nhắm mắt lại, một lát sau lại mở ra.Anh biết Từ Vũ Ngưng đang nói về những chuyện đã xảy ra khi anh tốt nghiệp cao trung.Tốt nghiệp cao trung năm ấy, trước khi ra nước ngoài, anh đã nói hết những điều khuất tất với Châu Mạt, sau đó mọi người đều đã cho rằng Giang Ngộ từ chối Lâm Linh để ra nước ngoài du học.Thời điểm