Tôn Miểu Miểu đuổi theo sau Giang Ngộ, chạy tới đại sảnh ở tầng một, rất vất vả mới đuổi kịp.Giọng nói yếu ớt đến đáng thương: "Giang tổng, xin ngài hãy cho tôi thêm một cơ hội, bộ phim này rất quan trọng đối với tôi. Thật ra đến giờ phút này tôi vẫn không rõ đã đắc tội với ngài lúc nào, nhưng đối với ngài tôi chỉ có ngưỡng mộ, nếu có làm sai chỗ nào, nhất định là do tôi không cẩn thận, tuyệt đối không phải cố ý, xin ngài hãy tin tôi."Người tập trung ở đại sảnh tầng một này không được tính là quá nhiều, hầu hết đều là nhân viên phục vụ đang làm việc.Người ra vào chỗ này không phú thì quý. Người làm việc ở đây đều được huấn luyện kỹ càng, luôn luôn tuân theo nguyên tắc không nghe không thấy không tám chuyện, im miệng bảo vệ sự bình yên.Trừ khi là khách lên tiếng dặn dò.Nếu không bọn họ cũng sẽ không nhiều chuyện, cần phải cho khách hàng tôn quý đến đây sự tự do và tôn trọng nhất.Nhưng hình ảnh hai người kia đứng cùng nhau có hơi không được hài hòa.Cô gái mặc váy dài có vẻ mặt đau khổ, nước mắt trên mặt cứ như có như không, làm cho người ta để ý. Người đàn ông kia thì lại hoàn toàn trái ngược, dáng người rất cao, khí chất thanh cao, lại là vẻ mặt lạnh lùng.Lúc này, ngay cả chút kiên nhẫn cuối cùng của Giang Ngộ cũng biến mất.Không quay đầu lại: "Nghe không hiểu tiếng người thật sao?""Giang tổng..."Tôn Miểu Miểu có hơi hoảng sợ, nhưng mà cô ta vẫn muốn thử thêm một lần nữa.Nhìn thấy tình hình càng ngày càng xấu, khẽ cắn môi, quyết liệt dốc hết sức: "Giang tổng, nếu như ngài không ngại, tôi đồng ý cùng ngài..."Khóe miệng Giang Ngộ lạnh lùng cười khẽ, Từng câu từng chữ: "Tôn tiểu thư quá đề cao bản thân rồi, dáng người, nhan sắc, khí chất không hề phù hợp với tiêu chuẩn của tôi, có rảnh thì soi gương nhiều hơn chút. Hiện tại tâm trạng của tôi đang rất xấu, nếu như còn muốn lăn lộn trong ngành giải trí, thì mau chóng biến cho khuất mắt tôi."Vẻ mặt Tôn Miểu Miểu trắng bệch, mặc dù cô ta không phải đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành, nhưng dù gì cũng xem như là mỹ nữ bảy phần trở lên. từ nhỏ đến lớn người theo đuổi cô ta nhiều vô số kể, vậy mà lại bị hắn chê không đáng một đồng.Lười nói nhảm với cô ta, Giang Ngộ tiện tay gọi một nhân viên phục vụ tới."Gọi bảo vệ đến đây."Nhân viên phục vụ biết rất rõ về Giang Ngộ, lập tức vội vàng khom người gật đầu đồng ý. Không đến một phút sau, hai người bảo vệ to lớn đi tới, làm dấu hiệu mời bằng tay đối với Tôn Miểu Miểu.Tôn Miểu Miểu đang giãy dụa bị bảo vệ mang đi ra. Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh....Lúc này phía sau đột nhiên có một đôi tay ôm chặt eo anh, một mùi hương quen thuộc của cô cũng theo đó mà đến.Sau lưng, Lâm Linh đứng ôm lấy hắn, nhỏ giọng thét lên ∶ "A a a a a! ! ! ! ! Bạn trai của em thật là tuyệt vời, không cần em ra tay đã đuổi được Tôn Miểu Miểu đáng ghét kia chạy mất, rất tốt em nhất định sẽ thưởng cho anh mới được."Giang Ngộ xoay người, cúi đầu xuống nhìn cô∶ "Đến đây từ lúc nào?"Lâm Linh không trả lời, nhón chân lên ngẩng đầu nhắm mắt lại, miệng hơi cong lên, là tư thế sắp hôn.Hai má căng phồng, làm nổi bật lên nét đẹp tinh tế xinh đẹp của cô, càng thêm sinh động.Giọng nói mờ ám∶ "Ừm... Nhanh lên đi, em chuẩn bị xong rồi."Giang Ngộ không hiểu sao lại cảm thấy như thế này cũng hơi đáng yêu. Cười khẽ một tiếng, cúi đầu xuống phủ lấy môi của cô, hôn một cái.Sau đó nhéo nhéo da mặt của cô∶ "Đi."Chút tâm trạng buồn phiền lúc đầu bỗng nhiên đã tan biến đi rất nhiều.Nhìn thấy cái cảnh này, Châu Mạt không thể nhịn được nữa, cho một cái ánh mắt khinh bỏ. Nếu không mắt chó này của hắn đã bị hai người đằng trước chọc mù rồi. Mẹ nó cái cô minh tinh này dọa em họ xinh đẹp của hắn chạy mất, sau đó lại đứng trước mặt cậu ta mà ân ái sao?Cô gái này thật quá ác độc. Không được, cậu ta cũng muốn chia rẽ hai người bọn họ.Châu Mạt bước lên tách hai người đang dính nhau ra: "Tôi nói hai người này, trước mặt mọi người còn ra thể thống gì nữa, có thể đừng có hôn nhau được không hả, đầu cũng bị hai người hôn cho rớt mất rồi."Lâm Linh lập tức phản bác hắn mà không hề nghĩ ngợi∶ "Dù sao đầu óc của anh cũng không cần, đã rỉ sét rồi, rơi mất thì rơi mất thôi."Châu Mạt tức giận, suy nghĩ một lát nhưng do ăn nói vụng về nên không biết phản bác thế nào, cho nên hắn dùng ánh mắt chân thành lia về phía người anh em tốt của mình.Lần này cậu đến giúp tôi đi?Không ngờ rằng anh em tốt của hắn cũng gật đầu một cái, dùng ánh mắt đồng tình nhìn cậu ta∶ "Cô ấy nói đúng."Châu Mạt ∶ "..."Cái đồ đại