Nếu Giang Ngộ thật sự lại thay đổi nữ chính, thân là một ông chủ lớn như anh thì không sao cả, nhưng Chu Tiểu Vân cùng những người khác nhất định sẽ phát điên lên, những cảnh quay giống nhau cứ quay đi quay lại mãi, riêng cá nhân cô cũng muốn bỏ trốn, chưa kể nỗ lực của các nhân viên công tác khác sẽ bị lãng phí.Suy nghĩ một hồi, cô lại nói rằng: “Cảm ơn ý tốt của anh, anh đối với em thật tốt. Chỉ là anh đừng đổi nữ chính, đổi lại kịch bản thôi đã không cách nào thực hiện được, mọi người rất bận rộn bỏ ra nhiều thời gian và công sức cũng không dễ dàng gì, hơn nữa còn rất nhiều phân cảnh em phải quay đi quay lại vô cùng mỏi mệt, anh chỉ cần uy hiếp cô ấy, đe dọa cô ấy, đừng khiến cô ấy làm phiền đến em là được, biết không? Thật ra, con người của em vẫn rất rộng lượng.”Mau, mau khen cô lương thiện đáng yêu đi!Vẻ mặt cô tràn ngập mong chờ mà nhìn anh.Giang Ngộ dựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần, thuận miệng trả lời một câu: “Ừ.”Lâm Linh: “……”Cảm ơn, tôi rất tức giận!Trợ lý Triệu ngồi ở hàng ghế phía trước, lúc này đây nhịn không nổi nữa liền cười ra tiếng, thanh âm không đến mức lớn, hơn nữa chỉ có một tiếng, nhưng hai người phía sau đều đã nghe rõ.Giang Ngộ nhắm mắt, mày khẽ nhúc nhích, tự hỏi gần đây có phải là anh quá khoan dung rồi không?Trợ lý Triệu ngay lập tức hối hận sau khi lỡ cười ra tiếng nên đã nhanh chóng ngậm miệng lại.Anh ấy cảm thấy tiểu thư Lâm Linh, thật rất thú vị.Dù sao cũng có một kẻ dở hơi như vậy ở bên người, anh ấy đoán sinh hoạt cuộc sống hằng ngày của tổng tài hẳn rất thú vị.Âm thanh đột ngột của trợ lý Triệu khiến Lâm Linh chú ý đến.Cô nhìn về phía trước, thấy trợ lý Triệu tuy rằng hiện tại không còn cười ra tiếng nữa, nhưng khóe miệng đã nhếch lên đến lỗ tai, có một chút khoa trương.Anh ấy, có phải đang cười nhạo cô hay không?Nhìn thái độ của Giang Ngộ đối với cô, có lẽ trong lòng anh vẫn sẽ đồng tình với cô.Anh nhất định là đang suy nghĩ rằng, cô gái này, quá khó khăn!Bạn trai là một thẳng nam sắt thép, miệng lưỡi không ngọt dù chỉ một chút.Tầm mắt của hai người chạm nhau.Trợ lý Triệu nghĩ rằng, anh ấy không nên cười người phụ nữ không biết xấu hổ này. Tuy rằng từ tận sâu trong đáy lòng, anh ấy cảm thấy rằng vị tiểu thư Lâm Linh này hẳn sẽ không biết viết hai chữ thẹn thùng như thế nào.Lâm Linh nghĩ, quên trên xe còn có người khác, nên về nhà rồi hẳn biểu diễn lần nữa.Việc xấu trong nhà không thể tính toán sai để bị truyền ra ngoài.Nhưng Lâm Linh cô, không cho phép bất cứ ai bên ngoài kế hoạch thông cảm với cô!Vì để giảm bớt xấu hổ, Lâm Linh lên tiếng chào hỏi trợ lý Triệu rồi đổi chủ đề, kỳ quái nói: “Trợ lý Triệu, sao hôm nay không phải là anh lái xe thế?”Trợ lý Triệu: Bởi vì tôi là trợ lý, không phải là tài xế.Bác tài xế tương đối trầm mặc và ít nói nên luôn giữ im lặng.Trợ lý Triệu tốt bụng mà giúp chú ấy trả lời: “Anh Trịnh mới là tài xế chuyên lái xe, anh ấy nghỉ hai ngày, hôm nay đã trở lại, vậy nên mới không cần tới tôi.”“Thì ra là vậy.” Lâm Linh hiểu rõ, lại có chút nghi hoặc: “Vậy nếu anh không lái xe thì anh ở đây làm gì?’’Ý của lời cô nói chính là, anh có phải không có việc gì làm hay không, còn theo bọn họ đi về nhà, anh quá nhàn rỗi!Trợ lý Triệu dường như không hiểu ý tứ sâu xa của cô cho kham, thu hồi đi tươi cười trên mặt, trông rất trịnh trọng, nghiêm túc trả lời: “Bởi vì văn kiện của tổng tài còn chưa ký xong, tôi phải lấy tài liệu đã ký xong rồi mới có thể lưu trình hạng mục.”Lời này của trợ lý Triệu đã đánh thức Lâm Linh, chả trách anh vẫn luôn xem văn kiện ở trên xe. Từ trước đến nay anh rất bận rộn, không sai, cũng hay thường xuyên làm việc trên xe, nhưng không nghĩ tới văn kiện hôm nay lại cần gấp như vậy.Anh vậy mà vẫn đến đón cô.Ưm…… cái nắm tay thật mềm.Anh, em trách nhầm anh rồi.Cô quay đầu nhìn sang người đàn ông đã tháo kính xuống, đang xoa mi tâm, thần sắc trông vô cùng mệt mỏi.Cô tiến sát vào, vươn tay giữ lấy ngón tay anh gỡ ra, sau đó tự mình đưa tay ấn nhẹ vào huyệt thái dương của anh, có chút cảm động: “Anh là vì tới đón em sao, thật cảm động. Anh yên tâm, lời nói trước kia của em là thật, em sẽ nỗ lực kiếm tiền để anh không phải vất vả như thế, rồi sau này em sẽ nuôi anh!”Giang Ngộ cảm nhận được tay cô ấn huyệt không chút khéo léo, lại nghe thấy lời cô nói, mắt còn chưa mở to, có chút buồn cười: “Nuôi tôi rất đắt, em tính dùng bao nhiêu tiền để nuôi tôi đây?”Ánh mắt Lâm Linh trộm nhìn phía trước, tuy rằng trợ lý Triệu ngồi thẳng tắp, ánh mắt cũng không hướng ra sau xem, nhưng Lâm Linh biết, nhất định anh ấy đang nghe lén.Hôm nay cô phải để cho trợ lý Triệu nếm thử vị của trái đắng tình yêu mới được.Cô suy nghĩ một hồi rồi nói: "Một trăm triệu, đủ chưa?"Một trăm triệu?!!!Làm sao có khả năng? Cô ở đâu có nhiều tiền như vậy, tính theo tiền thù lao đóng phim của cô thì sau hai năm, nhiều nhất cũng chỉ có một trăm vạn!Ngay sau lời nói hùng hồn của cô, kỳ thật, trên xe không một ai tin cả, nhưng tất cả đều lựa chọn cách câm miệng không nóiNgay cả Giang Ngộ cũng có chút kinh ngạc, anh mở mắt ra, hơi nghiêng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, thú vị nói: “Tôi miễn cưỡng tính cả em đã đủ rồi, như vậy em định đi đến đâu để kiếm một trăm triệu về nuôi tôi đây?”Lâm Linh nhìn lại anh, mắt cười cong cong, ngữ khí tự nhiên: “Em bán biệt thự, bán rồi sẽ có một trăm triệu.”Bán biệt thự……Giang Ngộ còn tưởng rằng cô sẽ có biện pháp nào khiến trời đất khiếp sợ lắm.Nhàn nhã xấp lịa văn kiện đưa cho trợ lý Triệu, sau đó là kéo Lâm Linh đang ngồi một bên lại, hơi nâng cằm cô lên, ánh mắt nhìn cô đánh giá, giọng điệu nhẹ sẩn: “Để tôi xem da mặt em dày thế nào, dám bán cả biệt thự để nuôi tôi, hả?”Trợ lý Triệu nhịn không được thầm than thở, tiểu thư Lâm Linh nơi giỡn quá giỏi, bán biệt thự của tổng tài để nuôi tổng tài, nghĩ cũng thật thú vị. Khả năng là cô đã quên, nghiêm túc mà nói, cho dù cô có là bạn gái của tổng tài đi chăng nữa, cô cũng không có quyền bán đi biệt thự của tổng tài.Cho nên giả thiết này của cô không thể được thiết lập.Ánh mắt Lâm Linh đăm đăm quan sát biểu tình của Giang Ngộ, thấy rằng anh thật sự là đang nghiêm túc cười nhạo cô, thế nhưng trong lòng cô không hề bực bội, ngược lại còn có một chút mừng thầm.Bạn trai cô thật sự rất mạnh miệng.Tươi cười trên mặt ngày một rõ hơn, cười ra cả con mắt cong cong như trăng non, toàn thân tràn đầy vui sướng. Lâm Linh thuận thế ôm chặt lấy eo anh, khuôn mặt nhỏ cọ cọ trước ngực anh: “Anh đang nói cái gì vậy, trên giấy chứng nhận tài sản là ghi tên