Quán bar.“Thanh Lạc” là quán bar nổi tiếng nhất thành phố C, ngưỡng cửa cực cao, đại gia bình thường dù có tiêu phí cực cao cũng khó mà được làm hội viên. Hội viên thưa thớt như thế 𬬬ã dẫn đến việc những người được làm hội viên Thanh Lạc thấy vinh hạnh.Là ông chủ lớn đứng sau quán bar này, Châu Mạt đang uống rượu trong phòng riêng xa xỉ với anh em tốt của cậu ta.Sau khi uống vài ly Châu Mạt cảm thấy nhàm chán, gợi ý người đàn ông đối diện cứ im lặng uống rượu mãi: “Anh em, hai chúng ta uống cũng chán, chi bằng tôi gọi vài cô em đến nhé? Vài ngày trước có vài ngôi sao nổi tiếng theo đuổi tôi muốn add Wechat, tôi không thương hoa tiếc ngọc add rồi, chưa trò chuyện với họ nữa, hom nay đúng lúc mời họ đến chơi, thế nào?”Giang Ngộ uống ly rượu trong tay rồi rót cho mình thêm một ly, giọng mất kiên nhẫn: “Kêu họ làm gì, phiền phức!”“Nhưng mà, hai chúng ta uống thôi hả?” Châu Mạt trêu chọc: “Tôi nói này anh trai, cậu bị vợ quản lý hả? Tôi nhớ là sắp hai năm rồi nhỉ, vẫn là người đó hả? Dù có đẹp đi chăng nữa cũng phải thấy chán chứ, cậu không định đổi em khác, cho cậu xem này trong điện thoại tôi xinh đẹp, ngây thơ, gan dạ, kiểu gì cũng có, ai mà chẳng mạnh hơn đồ diễn sâu kia? Chi bằng cậu lựa một người đi?”Sắc mặt Giang Ngộ không thay đổi, bình tĩnh: “Gần đây công việc kinh doanh không ổn định?”“Hả? Sao tự dưng lại quan tâm đến chuyện kinh doanh của anh em vậy, cũng được mà, không cần cậu quan tâm đâu?” Bỗng dưng quan tâm đến chuyện làm ăn của cậu ta, Châu Mạt không thể đoán anh đang nghĩ gì.“Kinh doanh êm ấm còn bày trò làm gì?”“… Mẹ nó Giang Ngộ!”Châu Mạt khuyên bảo tận tình: “Người anh em, tôi lo lắng vì ai, chẳng phải vì cậu hay sao, có lòng khuyên cậu mà cậu đối xử với anh em vậy à?”“Nhưng mà tôi nói này, thế giới này ở đâu mà không có cỏ, còn cậu thì sao, thế giới này nhiều gái đẹp như vậy, giới giải trí một đống, cúi đầu cũng thấy mà ngẩng đầu cũng gặp, người sau ngoan hơn người trước, cậu nghe anh em khuyên đi không sai đâu, chia tay thì chia tay nhanh đi, để cô ta thành chó độc thân.”Châu Mạt ríu rít bên tai anh, Giang Ngộ lười nghe.Điện thoại trong túi reo, Giang Ngộ lấy điện thoại ra, click mở giao diện, thấy Lâm Linh gửi tin nhắn cho anh.Click mở cuộc trò chuyện.Lâm Linh: “Có phải anh nuôi chó ở ngoài không?”Giang Ngộ nhíu mày.Cô lại ăn nói lung tung gì vậy?Vốn dĩ không định quan tâm cô nhưng ngẫm nghĩ rồi vẫn trả lời dấu chấm hỏi.Châu Mạt nói một đống, nói xấu Lâm Linh đã đời, nói đến mức miệng lạt lưỡi khô, quay đầu nhìn thì thấy người này không hề nghiêm túc nghe, cầm điện thoại trả lời tin nhắn người ta.Châu Mạt dò đầu qua xem anh đang nhìn gì, miệng nói: “Xem cái em gái…”Lúc này điện thoại Giang Ngộ nhảy ra hai tin nhắn, đều là tin nhắn Lâm Linh gửi.Lâm Linh: “Em biết hết rồi, là cậu anh em tốt của anh đúng không?”Giang Ngộ: “??”Lâm Linh gửi tin nhắn thoại: “Châu Mạt này, từ cấp ba đã thích nhắm vào em, em đâu có trêu cậu ta, sao cậu ta lại ghét em như vậy. Bây giờ cuối cùng em đã hiểu, cậu ta muốn cướp bạn trai em, sao cậu ta lại xấu xa như vậy? Cậu ta cướp ai cũng được nhưng tại sao lại cướp bạn trai em, anh đừng ở bên cạnh cậu ta, cậu ta có rất nhiều lựa chọn nhưng em chỉ có anh thôi.”Châu Mạt chưa kịp nói xong, sau khi nghe thì ngơ ngác.Cảnh tượng lại xấu hổ.…Châu Mạt chậm rãi quay đầu, nhìn Giang Ngộ: “Người anh em… Cậu nghe tôi biện hộ được không?”Giang Ngộ thả điện thoại xuống, nhìn Châu Mạt một cách sâu xa: “Tôi hiểu lòng cậu nhưng chúng ta không thể nào, cậu từ bỏ ý định đi! Súc sinh!”“Cút đi, ông đây thẳng cỡ nào chẳng lẽ cậu không biết, giải thưởng thẳng nam sắt như thép của thành phố C ông đây lãnh ba lần rồi nhé.”“… Giải thưởng rách nát gì vậy?”“Ha ha tôi bịa chuyện.”Giang Ngộ thấm thía nói: “…Quay về nói với bác muốn một cái đi.”“Cút.”“Lâm Linh này vu oan cho ông, còn nói cấp ba ông đây ghét cô ta, tôi vì ai, chẳng phải là bênh vực kẻ yếu hay sao?” Nói rồi bắt đầu kể lể: “Anh em tốt của tôi, cậu phải làm chủ cho tôi, cậu không thể để cô ta bôi nhọ tôi một cách tùy tiện như vậy được, mất thanh danh rồi sau này còn em gái nào tìm tôi nữa, nhà họ Chu chúng tôi con một ba đời, tôi muốn nối dõi tông đường nhà họ Chu.”Giang Ngộ khinh thường: “Cút.”—Hôm sau Lâm Linh không đóng phim, đến quán bar Châu Mạt tìm cậu ta.Dám cướp người đàn ông của cô, cô sẽ cho cậu ta thấy sức mạnh của bạch liên hoa.Không ngỡ đến cửa đã bị người ta cản lại: “Xin lỗi cô, quán chúng tôi không phải hội viên không được vào.”Lâm Linh ôn tồn giải thích: “Anh trai này, tôi là bạn của ông chủ các anh, anh xem…” Cô mở giao diện Wechat của Châu Mạt ra cho người giữ cửa xem.Bảo vệ xem xét rất kỹ, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi không có WeChat của ông chủ. Cô cho tôi xem cái này cũng không có tác dụng gì, tôi chỉ nhận thẻ hội viên thôi, mời cô vui lòng đưa thẻ hội viên.”Lâm Linh: … Không biết mà con quan sát suốt nửa ngày?Không còn cách nào khác, Lâm Linh đành phải gọi điện thoại cho Châu Mạt bảo cậu ta cho cô vào, vốn dĩ muốn vọt thẳng vào cho cậu ta một “tin dữ”, để cậu ta không kịp trở tay, không ngờ quán bar này lại có nhiều thứ vặt vãnh như vậy.Gọi một lúc lâu, con rùa này vẫn không trả lời cuộc gọi của cô.Cô đang xem xét xem có nên gọi điện thoại cho Giang Ngộ lấy thẻ hội viên của anh hay không thì một chiếc xe dừng trước cửa, hai người bước xuống xe.Lâm Linh tập trung nhìn, chẳng phải nữ số hai của đoàn phim hay sao, lại thấy người đàn