Từ nhỏ Lâm Linh đã là người không sợ trời không sợ đất, gan dạ đến đáng sợ, không sợ tối, không sợ ma, không sợ côn trùng, cho nên chuyện không dám ngủ một mình trong phòng tối sẽ không xảy ra trên người cô.Thứ có tầm hiện diện mạnh mẽ nhất trên người cô, một là diễn, hai là diễn sâu. Người bình thường có một trong hai đức tính ưu tú này đã là giỏi lắm rồi, cô thì khác, cực kỳ xuất sắc nên có cả hai cái!Tuyệt thật!Lâm Linh vào phòng tổng thống ở thả hành lý xuống sắp xếp một phen, lại vào phòng tắm tắm rửa, lúc ra ngoài đã là chín giờ tối.Cô nằm lên giường gửi tin nhắn cho Giang Ngộ: “Anh tan làm chưa?”Thoáng chốc Giang Ngộ đã trả lời tin nhắn: “Ừ.” Sau đó gọi video trò chuyện, Lâm Linh tiện tay bấm nghe máy, một giây sau gương mặt đẹp trai xuất hiện trên màn hình điện thoại.Khung cảnh sau lưng anh rất quen thuộc, là phòng khách trong nhà.Lâm Linh cười hì hì chu môi với anh, tặng anh cái hôn gió.Giang Ngộ khẽ mỉm cười.Chưa kịp mở miệng nói gì, sắc mặt Lâm Linh chợt thay đổi, nhíu mày, giọng điệu đau lòng: “… Hu hu hu hu hu, lâu rồi không gặp, anh ốm lại rồi, em đau lòng quá!”Có thể nói là diễn sâu đến cực đỉnh.Giang Ngộ: “…”Nếu anh không tính nhầm thì họ mới xa nhau chưa đến hai mươi bốn tiếng.“Em cũng ốm rồi.” Giang Ngộ quyết định phối hợp với cô: “Nhớ ăn nhiều hơn.”“Ừm ừm.” Lâm Linh gật đầu thật mạnh, biểu hiện giống như học sinh tiểu học ngoan ngoãn nghe lời: “Em sẽ ăn uống điều độ làm việc nghiêm túc, chờ em kiếm được một đống tiền rồi, em sẽ nuôi anh!”“Ừ.” Giang Ngộ cười khẽ, thấy mắt cô rủ xuống, rõ ràng đang buồn ngủ, biết hôm nay cô mệt muốn chết nên không nói nhiều: “Được rồi, ngủ sớm đi, chẳng phải mai dậy sớm hả?”Nào ngờ Lâm Linh vừa nghe đến chữ ngủ, chợt tỉnh táo lên hẳn, bắt đầu diễn: “Không được, em sợ tối, em muốn anh hát ru cho em.”Giang Ngộ: “…”Nếu không phải chính mắt nhìn thấy cô mò mẫm lắc vòng trong bóng tối, suýt chút anh đã tin.“Anh không hát ru.” Giang Ngộ không trực tiếp từ chối yêu cầu của em, cong khóe môi, cười nói: “Thế thì, anh gọi trợ lý Triệu đến đọc thơ diễn cảm cho em, em thấy thế nào?”Đọc thơ diễn cảm…?Lâm Linh mặt dày ra vẻ mình sợ đêm bỗng nghĩ đến gương mặt nghiêm túc chính trực của trợ lý Triệu, cảnh tượng đọc thơ diễn cảm từng câu từng chữ ngắt nghỉ trầm bổng, không thể không rùng mình, bỗng nhiên không sợ tối nữa: “Cảm ơn, em biết lòng tốt của anh nhưng bỗng dưng em thấy mình dũng cảm hơn rồi, vậy nha em ngủ đây tạm biệt moah moah.” Sau đó vội vã cúp máy.Giang Ngộ cứ ngỡ cô ngủ thật rồi, không ngờ một chốc sau cô lại gửi cho anh tấm hình, hình chụp cô nằm trên gối khách sạn màu trắng, mắt nhắm chặt, hàng mi đen dài rậm rạp dưới mí mắt, mũi cao thẳng tinh xảo. Trên ảnh ghi dòng chữ: Em ngủ rồi.Vừa định trả lời cô, giây tiếp theo lại nhận được tấm hình cô gửi, đôi mắt vừa đen vừa to trợn lên, biểu cảm “Anh không ngờ đúng không”, kèm theo chữ: Em giả vờ.Bàn tay đánh chữ của Giang Ngộ dừng lại, cô đúng là tràn trề năng lượng.Chậm rãi gửi tin nhắn cho cô: “Mong rằng sáng mai em cũng tràn trề năng lượng như vậy, hơn nữa, nếu em chưa chịu ngủ, hẳn là sáng mai anh không cần phải gọi điện đánh thức em.”Lâm Linh vừa thấy anh định không gọi cô thức giấc, không nghịch nữa, cầm điện thoại vội vã nhắn: “Không được! Lần này em ngủ thật, ngủ ngon.” Sau đó thả điện thoại xuống, kéo chăn đến bả vai, không bao lâu sau đã tiến vào mộng đẹp.Thật ra cô đã buồn ngủ từ lâu rồi, sốc tinh thần muốn chơi thêm chút, tâm thái kiểu như ‘tôi chưa ngủ, tôi vẫn thức nổi.jpg’ giống hệt như tâm thái của gamer gà thắng ván này sẽ ngủ ngay, tên mỹ miều là trăng không ngủ cô cũng không ngủ, cô là cục cưng của Giang Ngộ.……Sáng sớm hôm sau, sau khi nhận chuông báo thức của Giang Ngộ, Lâm Linh tinh thần sảng khoái đã dậy sớm thành công, đến phim trường, nhân viên phụ trách đang sắp xếp cảnh quay.Lâm Linh thấy cô bạn Chu Tiểu Vân lâu rồi không gặp đang ngồi trong góc cắn hạt dưa.Lâm Linh đứng sau lưng vỗ vai trái của cô ấy rồi lại ấu trĩ trốn sang vai phải, không ngờ Chu Tiểu Vân thông minh hơn người, không chút nghĩ ngợi xoay sang bên phải túm lấy Lâm Linh.“Wow, sao cậu lại đoán được, chị Tiểu Vân giỏi thật đó.” Lâm Linh vô tư nịnh nọt cô ấy.Chu Tiểu Vân trợn mắt: “Chị hai, trò chơi ấu trĩ như vậy, em họ cấp một của tớ còn chẳng thèm chơi?”Lâm Linh ngại ngùng sờ mũi: “Ngại quá ngại quá ha ha.”“Nhưng chẳng phải cậu là diễn viên quần chúng hả, sao lại đến sớm như vậy? Hình như sáng nay không có cảnh của diễn viên quần chúng mà?”Nói đến đây là Chu Tiểu Vân lại bực mình, phun vỏ hạt dưa trong miệng ra, lại lấy một nắm hạt dưa trong túi đưa cho Lâm Linh: “Vương Kỳ chó chết này lừa tớ đến làm diễn viên quần chúng thì thôi đi, mẹ nó còn bảo sáng sớm tớ đến dọn thiết bị, dõng dạc nói dù sao tớ cũng rảnh rỗi, đến dọn thiết bị làm ông ta tiết kiệm một khoản chi phí lao động, nghe đi, đây là lời mà con người có thể nói ra hả?”“Ừ ừ, ông ta keo thật sự.” Lâm Linh đồng ý đến mức không thể đồng ý hơn, hùa theo Chu Tiểu Vân sỉ vả phó đạo diễn Vương: “Đồ heo Peppa già không giống người!”“Đúng đó!” Chu Tiểu Vân bất bình đến mức sỉ vả Vương Kỳ suốt mười phút liền, cái đó gọi là căm phẫn trào dâng mồm miệng linh hoạt, câu nào câu nấy không hề văng tục nhưng vẫn làm đối phương câm nín, Lâm Linh tự hổ thẹn không bằng.Chu Tiểu Vân mắng mệt rồi, lại nhìn Lâm Linh hâm mộ: “Cậu vẫn đỡ hơn, không cần dời thiết bị mà vẫn đóng vai chính, tớ ghen tỵ quá đi! Chừng nào tớ mới được đóng vai nữ chính? A, tổ tiên vĩ đại, thượng đế ơi, xin người hãy phù hộ cho Chu Ferrari Rolls Royce Tiểu Vân con phát tài đi mà!”Lâm Linh không