Vương Lý thị là người rất dễ mềm lòng, đặc biệt là khi đối mặt với đệ đệ ruột.
Nương bà khi sinh bà là sinh khó, không dễ gì sinh được, lại tổn thương đến cơ thể, mấy năm sau đều chưa từng có mang.
Lúc đó Lý gia còn sung túc, tổ mẫu bà thậm chí còn có ý nghĩ bảo phụ thân bà lấy vợ lẻ.
May thay, năm bà tám tuổi nương bà có thai Lý Phú Quý, mọi người trong nhà đều cưng chiều không ngớt với đứa con trai không dễ mà có được này, từ nhỏ đã dạy Vương Lý thị quan niệm bà là tỷ tỷ, sau này phải giúp đỡ đệ đệ.
Lâu ngày, Vương Lý thị dường như xem việc giúp đỡ đệ đệ như thói quen.
Lý Phú Quý sau khi làm tiêu tan gần hết tài sản gia đình, Vương Lý thị đôi khi vẫn giúp đỡ đệ đệ, may mà Vương Bảo Sơn là một người hiền hậu ôn hòa, luôn mắt nhắm mắt mở với hành vi của Vương Lý thị, mới không đến nỗi khiến cho gia đình mâu thuẫn.
Khi Mộc Cẩn qua đây, liền cảm thấy được bầu không khí giữa mẫu tử ba người không đúng lắm.
Vương Lý thị ra ngoài giặt quần áo, Mộc Cẩn kéo tay áo của Sùng Võ hỏi: “Nương sao vậy?”Sùng Võ nhanh miệng nói: “Còn không phải vì cữu cữu sao.
”Hắn kể cho Mộc Cẩn nghe chuyện xảy ra hôm nay.
Mộc Cẩn tuy nói đã thừa kế một nửa ký ức của nguyên thân, nhưng về nhà của cữu cữu lại không có ấn tượng, hôm nay mới biết Vương Lý thị ôn nhu lương thiện là là một tỷ tỷ sủng đệ đệ.
“Bây giờ thời buổi hỗn loạn, đừng nhắc tới chuyện này với cha chúng ta, không phải bên ngoài không loạn mà là nhà chúng ta tự loạn trước rồi.
”Có điều Mộc Cẩn nghe xong miêu tả của Sùng Võ